Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322892

Bình chọn: 10.00/10/289 lượt.

đêm qua ở đây ra?

Vân thấy nỗi hoảng sợ dội lên trong tâm trí. Thìn là một tên lưu manh, một tên lưu manh có tiền. Hắn đã rình mò nàng và Thanh! Có trời mới biết tiếp theo hắn sẽ dám làm những gì với hạnh phúc vừa mới chớm của nàng. Nghĩ đến đó, Vân cố dằn cảm xúc yếu đuối lại. Giơ chân thúc mạnh vào hạ bộ của hắn, chộp ngay chiếc ống tre dùng để cuộn giấy vẽ trong góc phòng, nàng huơ nó lên như huơ một cây gậy, quát lạc giọng:

– Anh đi ngay cho tôi, tôi gọi công an bây giờ!

Nghe đến công an, Thìn chững lại. Gập người vì đau, hắn đi ra cửa, xô cả vào một ông già hàng xóm nhỏ thó đang ngó nghiêng bên ngoài. Những nhà xung quanh hình như đã quá quen với kiểu gây gổ như thế này nên chẳng ai vào can, chỉ có vài người ngó nghiêng ngoài ban công. Thìn vẫn tiếp tục chửi rủa ầm ĩ suốt dọc hành lang. Đến đầu cầu thang, hắn chợt tái mặt khi thấy Lương Nhữ Tri đứng khoanh tay ở đó từ bao giờ. Lão già nhìn Thìn bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng bình thản đến rợn người:

– Ông sẽ được gì khi gây sự thế này?

Khi đã ngồi vào chiếc Lexus sang trọng của Lương, Thìn mới hộc lên:

– Con chó cái đó… nó có thằng khác.

– Thì sao? – gương mặt hồng hào bóng nhẫy vẫn mỉm cười – Ông ghen à?

Câu hỏi của lão già làm Thìn điếng ruột. Chẳng lẽ hắn đang ghen? Không, hắn có yêu gì con đàn bà hèn mọn ấy đâu mà ghen… Đó chỉ là một ả tiếp viên karaoke hắn đã cao hứng “mua” về sau một vụ làm ăn, chỉ để làm đồ chơi… Nhưng đêm qua, hắn đã thấy cô ta ôm hôn một tên đàn ông khác, hắn đã đi theo và chỉ muốn lao xe đâm chết thằng nhãi ranh đã cướp người đàn bà của hắn. Trời ơi, người đàn bà của hắn! Nàng mới quyến rũ làm sao, và luôn cam chịu chiều chuộng hắn vô điều kiện.

Nhìn những cảm xúc lần lượt trải qua trên gương mặt thô bỉ của Thìn, Lương Nhữ Tri cười nhạt, lão già phẩy tay ra hiệu cho lái xe chạy nhanh lên.

– Bá Thìn, ông không quên là hôm nay chúng ta phải họp đấy chứ?

– Hả? – Thìn sực tỉnh, hắn cụp đôi mắt một mí xuống, cúi đầu như con vật nuôi biết lỗi, giọng nhũn ra – Tôi nhớ.

* * *

Lễ ra mắt phần mềm quản lý chăn nuôi được tổ chức ở một trại gà ngoại thành. Những thủ tục phát biểu, trao đĩa tượng trưng vừa xong thì mưa sập xuống. Khoảng sân có mái che thoáng chốc đã ngập xăm xắp. Đám quan khách đóng bộ chỉnh tề co hết chân lên ghế. Vân đứng trong hành lang của khu nhà tồi tàn nhìn nhân viên trại gà lăng xăng đem gạch ra làm cầu tạm, cố giấu nụ cười. Cũng may là gã giám đốc marketing đồng ý với phương án của nàng làm bạt che khá rộng nên ít người bị ướt.

Mưa vẫn rào rào không dứt, nước theo nhau chảy qua những vết rò ống máng ngấm vào mảng tường vôi cũ kỹ làm nó sẫm lại thành những hình thù kỳ dị. Vậy là công việc hôm nay ở văn phòng sẽ dồn lại buổi chiều và rất có thể nàng sẽ phải ở lại muộn. Cũng chẳng sao, công ty có trả tiền overtime, sẽ là một khoản kha khá cho căn bếp của nàng.

Ở chỗ mới đã được ba ngày, giường tủ sắm sửa tạm xong, chỉ còn thiếu hai thứ là tủ lạnh và nồi cơm điện. Vân muốn mua ngay, nhưng với tình hình tài chính hiện giờ, nàng chỉ có thể mua được đồ đã qua sử dụng hoặc hàng nhập lậu từ Trung Quốc. Hai thứ thiết yếu như thế mà sắm loại rẻ tiền thì dễ chuốc bực mình. Nghĩ vậy nên mấy hôm nay nàng vẫn ăn uống thất thường chờ để dành tiền. Nếu không mua đồ ăn sẵn dưới chợ thì cũng nấu tạm mấy thứ ăn liền cho xong bữa. Hôm qua, Thanh đến nhìn thấy nàng gặm bánh mì và tỏ ra không bằng lòng. Hôm nay, chàng cũng có mặt trong phần đầu lễ bàn giao phần mềm, bận rộn với đám máy móc màn hình trình diễn nhưng vẫn kịp gửi cho nàng một tin nhắn nhắc nàng ăn uống đúng giờ. Thật dễ chịu khi đón nhận sự lo toan dịu dàng của chàng trong một ngày làm việc mà thời tiết không thuận lợi thế này…

Điện thoại báo có tin nhắn, nhưng không phải của Thanh mà là của Thìn. Lại những lời khủng bố hăm doạ. Hai hôm nay nàng phát chán vì phải nghe điện, nhận tin nhắn từ hắn ta. Những lời đe doạ tạt axit, đốt nhà, phá công việc… Trước đây, Vân đã trải qua đủ thứ chuyện chẳng tốt đẹp gì, nàng thấy những phản ứng này của hắn vừa thô lỗ vừa ngớ ngẩn, chúng khiến sự khinh bỉ của nàng đối với Thìn càng lúc càng tăng lên.

Cất điện thoại, nàng nhìn về phía đám quan khách vẫn đang lúng túng. Một số đã loay hoay ra về từ nãy, một số khác vẫn còn ngồi lại nhìn chiếc cầu bằng những viên gạch xếp vội bắc qua khoảng sân ngập nước với vẻ e dè trầm lặng. Bỏ mặc những kẻ rón rén ấy, Vân che túi xách lên đầu, bước nhanh về phía chỗ để xe. Mưa có vẻ ngơn ngớt nhưng không ai dám chắc trời sẽ tạnh hẳn hay có một cơn mưa nữa dữ dội hơn. Nhìn xuống chiếc áo cộc tay kẻ carô xanh như để chắc rằng nó sẽ không trở nên trong suốt vì ngấm nước, nàng phóng chiếc 82 ra cổng.

Con đường dẫn vào trại gà có một bên là ruộng một bên là mương nên dù hơi trơn nhưng không đến nỗi lầy lội. Chỉ đến khi vào gần nội thành thì một cảnh tượng quen thuộc mới đập vào mắt nàng. Ngã tư mênh mông nước, những chiếc xe chết máy dựng la liệt trên vỉa hè làm mồi cho những kẻ lau bugi với giá cắt cổ. Ngán ngẩm vòng đường khác và thấy tình hình “em ơi Hà… lội phố” cũng chẳng khác gì, Vân đ


XtGem Forum catalog