Old school Swatch Watches
Ông chủ là cực phẩm

Ông chủ là cực phẩm

Tác giả: Nam Lăng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325134

Bình chọn: 7.5.00/10/513 lượt.

một nhà, bất luận có đi xa đến đâu cũng sẽ không thay đổi. Cho dù không được gặp mặt, cô hiểu anh vĩnh viễn là Nhược Thần yêu thương cô.“Đại sư huynh, lần này anh sẽ không đi nữa đúng không?” Nguy Đồng nhảy tưng tưng bên cạnh anh, kéo vạt áo anh.Anh cười, đưa tay vò tóc cô, “Sao, sợ anh chạy mất à?”“Đúng thế.” Cô hấp háy mắt, “Chính là sợ anh lại chạy mất. Anh không ở đây, bọn nhị sư huynh toàn bắt nạt em.”Nhược Thần giơ cánh tay ra, móc lấy cổ cô kéo về phía mình, “Là em ức hiếp bọn họ thì có.”…“Haha, anh thật hiểu em.” Cô vùi đầu vào lòng anh, cười rất đắc ý, đột nhiên ngây ra, Nhược Thần đã dí que kem vào đầu mũi cô.Vở kịch kinh dị lại diễn ra như mọi lần, Nguy Đồng hung dữ túm chặt cổ anh, dùng que kem ăn được một nửa bôi đầy mặt Nhược Thần…Trong tiếng cười đùa cãi vã, tâm trạng ngột ngạt mấy ngày trước của Nguy Đồng đã vui vẻ nhẹ nhõm hơn. Bất luận thế nào, Nhược Thần đã quay về, sau này độc chiến có anh, đánh hội đồng có anh, buồn tẻ có anh, tất cả đều có anh.***Cuối cùng cũng đợi được Lăng Thái gọi điện đến, lúc đó Nguy Đồng đang ở triển lãm nhiếp ảnh.Đây là ngày thứ ba Nhược Thần về nước, mấy tấm ảnh tác phẩm đoạt giải ở châu Úc của anh sẽ được trưng bày ở đây một tuần. Nguy Đồng tuy không có tâm hồn nghệ thuật, nhưng nghe Nhược Thần đoạt giải tự nhiên cũng muốn đến xem.Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp, nhưng khi Nguy Đồng nhìn thấy cái tên quen thuộc chạy trên màn hình điện thoại, tim cô bắt đầu đập loạn xạ. Thực ra chuyện đã quyết định xong, mấy ngày nay cô luôn hy vọng anh xuất hiện kết thúc câu chuyện, nhưng lúc thật sự phải đối diện, cô phát hiện mình có tâm trạng muốn né tránh.Nhược Thần ở bên cạnh thấy cô ngây ra không nghe điện thoại, liền bước đến nhìn số. Trên màn hình chạy chữ: “Sếp.”“Điện thoại của sếp sao em không nghe máy?”Nguy Đồng vâng một tiếng, tỏ ý với Nhược Thần rằng ra ngoài nói chuyện. Vừa ra đến nơi yên tĩnh, chuông điện thoại ngừng kêu. Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, kết quả không đến hai giây, điện thoại lại kêu, vẫn là cái tên ấy.Cô nghe máy.Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vẫn nho nhã hấp dẫn như cũ, “Em đang ở đâu?”“Bên ngoài.”“Ở đâu?”“Có chuyện gì không?” Nguy Đồng bắt đầu hồi hộp.“Nói cho anh địa chỉ, bây giờ anh sẽ bảo Lục Lộ đến đón em.”“Tại sao phải để Lục Lộ đến đón em?” Lẽ nào định đón cô đi làm thủ tục chính thức? Nguy Đồng buồn rầucắn răng, tuy người nghĩ đến phương án giải quyết vụ việc này là cô, nhưng nghe đối phương gọi điện thúc giục trong lòng quả là khó chịu. Cô phải thừa nhận, mấy ngày nay cô không phải chưa từng tưởng tượng đến, cũng có thể Lăng Thái sẽ mềm lòng, cũng có thể sự việc sẽ thay đổi.“Em nói đi.” Tiếng của anh nhỏ đi vài phần, hình như có chút bực bội, “Nói cho anh địa chỉ.”“Em không biết.” Cô thấy phiền phức. Ly hôn thì ly hôn, cần gì phải hung dữ gấp gáp như vậy.“Địa điểm?” Người trong điện thoại hình như thật sự tức giận rồi.Lần này Nguy Đồng cũng tức giận, “Em không nói đấy!”Cô dường như chưa hả giận, nói vào điện thoại năm câu “Không nói”, sau đó dùng lực nhấn nút ngắt cuộc gọi, tiếp theo tắt máy nhét vào đáy balo.Làm xong, cô cảm thấy trong lòng thoải mái. Đã quyết định ly hôn rồi, vậy trong khoảng thời gian cuối cùng này, hãy để cô thể hiện bản chất một chút.Cùng lúc đó, Lục Lộ đang chờ lệnh nhận được điện thoại của sếp.“Đặt vé máy bay về hôm nay cho tôi.”“Sếp về hôm nay sao?” Theo kế hoạch, sếp ít nhất cũng phải ở đó ba ngày, vì thế nhiệm vụ đi đónNguy Đồng mới giao cho anh. Người đầu dây bên kia còn chưa mở miệng, Lục Lộ đã mở lời, “Sếp muốn vào thời gian nào?”“Chuyến sớm nhất.”“Được… Tôi đi làm ngay.” Theo sự hiểu biết về sếp của mình, tám phần lại là vì chỗ Nguy Đồng xảy ra chuyện.***Sau khi rời khỏi triển lãm nhiếp ảnh, Nguy Đồng mời Nhược Thần ăn một bữa lớn. Ăn xong hai người có giao ước đến sân thể dục trường tiểu học cách nhà không xa chạy bộ tiêu cơm.Mười một tuổi Nhược Thần vào Nguy gia, anh từng học cùngNguy Đồngở đây suốt hai năm.Nguy Đồng lúc nhỏ vô cùng nghịch ngợm. Có một lần vào tiết thể dục bị thầy giáo phạt chạy quanh sân. Lúc đó là giờ tan học, cả sân chỉ có một mình cô, càng chạy càng đói, cô suýt khóc. Sau đó Nhược Thần tìm đến, vứt cặp sách, chạy cùng cô, vừa chạy vừa kể truyện cười trêu cô. Sau khi chạy xong, anh dẫn cô đến quán ăn vặt trước cổng trường ăn canh há cảo và bánh ngọt. Tối đó về nhà, hai đứa đã ăn no nhưng sợ cha biết chuyện bị phạt chạy nên ăn sạch bữa tối hôm đó. Kết quả không chịu được, đến nửa đêm, cả hai không hẹn mà cùng chạy ra võ đường tiêu cơm.Gió đêm phả lên mặt Nguy Đồng, nhìn sân thể dục quen thuộc, những ký ức còn nhỏ lần lượt hiện ra trước mắt.Nhớ lúc đó, ngày tháng thật đơn giản mà vui vẻ. Nhược Thần tuy không phải là anh ruột của Nguy Đồng, nhưng đối với cô rất tốt. Cô thường xuyên nghịch ngợm nhưng người bị phạt lại là anh.Anh cũng từng nói, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có anh, không ai có thể bắt nạt cô.Nhưng mà, chuyện trên đời này, luôn không được lâu dài như mình mong muốn. Tất cả kết thúc khi cô mười tám tuổi. Mẹ cô mất đột ngột, không ai có thể cứu vãn hay ngăn chặn, n