Ông chủ là cực phẩm

Ông chủ là cực phẩm

Tác giả: Nam Lăng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324695

Bình chọn: 7.00/10/469 lượt.

i việc nổi giận vì sự cố đó, sao không nghĩ kỹ xem người thông báo cho anh rốt cuộc có mục đích gì?” Lăng Thái nhíu mày:” Sự cố ở công trường là do có người làm, trước khi anh gọi điện đến, chỗ tôi chưa có ai tiết lộ việc này ra ngoài. Anh hiểu tôi đang nói gì không?”“Chuyện này tôi sẽ điều tra, nhưng cho dù như vậy, cũng không có nghĩa anh có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm. Những chuyện thị phi trắng đen trên thương trường không nên lôi cô ấy vào. Tôi không thích nghe lý do, liên lụy thì đã liên lụy rồi. Nếu anh thật sự có bản lĩnh thì nên bảo vệ cô ấy cho tốt. Mưa gió có lớn đến cỡ nào cũng không được để cô ấy bị ướt.”Thần thái Nhược Thần càng nhiêm túc nói: “Từ nhỏ đến lớn, tuy cô ấy luôn hiếu động, thích tìm người đánh nhau, nhưng tôi nói cho anh biết, có mười hai người bọn tôi trông chừng, cô ấy chưa từng chịu thiệt một lần nào. Anh cho rằng cô ấy không kêu đau thì thật sự là không đau? Cánh tay năm mũi, chân bảy mũi. Tổng cộng mười hai mũi. Hai mươi năm nay, những vết trầy xước lớn nhỏ của cô ấy quả thật không ít, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy!” Cuối cùng anh đã bộc lộ sự giận dữ, “Anh không cần hỏi tôi có tình cảm gì với cô ấy. Bất luận thế nào thì tôi không cần, cũng không có hứng thú cho anh biết. Anh cũng đừng ra vẻ có thể làm cho cô ấy hạnh phúc! Hôn nhân chỉ là hình thức, không nói lên được điều gì cả. Anh nói muốn giải quyết vấn đề, vậy tôi cũng nói thẳng cho anh hay, không cần phải giải quyết gì cả. Về chuyện của Nguy Đồng, không giải quyết được!”***Cuộc nói chuyện giữa đêm, coi như đã khiến sự khách sáo giữa hai người đàn ông biến mất hoàn toàn. Nhược Thần nói xong những điều cần nói liền bỏ đi trước.Bước ra khỏi câu lạc bộ, sự giận dữ trong mắt Nhược Thần tan biến rất nhanh, ánh mắt của anh lướt qua chiếc xe đậu bên đường, chớp mắt một cái không nhìn quá lâu, sau đó gọi chiếc taxi về nhà.Lúc này đã gần nửa đêm, những khách trên phố sớm đã đi ngủ. Dưới ánh đèn vàng, con phố chật hẹp càng trở nên u tịch. Trong bóng tối, hình như có một ánh mắt đang nhìn anh.Nhược Thần là người rất tinh tường, anh nhìn về phía bóng tối đó, cười lắc đầu: “Còn không đi ra?”…Có một bóng người bước ra. Gương mặt nâu nhạt của một cô gái trẻ cười lấy lòng, “Đại sư huynh…”Nhìn cô mặc quần đùi áo phông, đội mũ nồi, anh vừa tức vừa buồn cười, “Em trèo tường ra ngoài à?”“Không. Cha đang ngồi cạnh tường uống rượu ngắm trăng. Em đi từ cửa chính.” Cha cô bình thường hồ đồ, chẳng mấy khi được tinh anh như vậy. Biết sau khi Tiểu Bảo nói ra bí mật cô sẽ không ngồi chờ ở nhà nên đã đợi cô ở cạnh tường để cô không trèo ra ngoài.Cô bước đến khoác tay Nhược Thần, “Lăng Thái tìm anh nói chuyện gì vậy?”Anh tránh không trả lời, chỉ nhìn cô, “Muộn thế này rồi còn về tìm anh ấy ư?”“Anh biết rồi còn hỏi.” Nguy Đồng có chút ngại ngùng.Nhìn bộ dạng của cô, anh muốn cười. Nhưng trực giác nhạy cảm lại một lần nữa mách bảo anh điều gì đó. Anh nhíu mày, mượn động tác xoa đầu cô, ánh mắt quét về phía bóng tối đằng sau đối phương, nụ cười hoàn toàn biến mất.Anh thu bước chân, dần chăm chú, “Thực ra tối nay Lăng Thái có hỏi anh một câu.”Nguy Đồng ngẩng đầu, dưới ánh trăng, gương mặt anh tuấn Nhược Thần càng toát ra vẻ thâm trầm.“Sau đó, anh luôn nghĩ, sự lựa chọn cố chấp muốn ra nước ngoài phát triển rốt cuộc là đúng hay sai?”“Đương nhiên là đúng rồi! Không ra nước ngoài làm sao đoạt giải nhiếp ảnh?”Anh thở dài, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, từ từ kéo lấy bàn tay đang bám trên tay anh, nắm chặt lấy, “Đáng tiếc anh có sự nghiệp thì lại để mất em.”“Hả?” Nguy Đồng bị đả kích không nhỏ, sao đột nhiên anh lại nói những lời như vậy?“Đồng Đồng, anh thật sự rất hối hận.” Nhược Thần nói rất nhỏ, lại nói ở cự ly gần như vậy. Nguy Đồng không ngốc, nếu còn chưa nghe ra ý đằng sau thì đúng là ngu đần.Nhưng chính vì nghe hiểu mới bị chấn động, đặc biệt là với tình huống hoàn toàn không chuẩn bị như vậy.Nguy Đồng mở miệng định nói, lại bị anh vuốt tóc ngắt quãng, “Không cần hỏi nữa, chính là như những gì em nghĩ. Những lời này anh vốn không định nói, nhưng bây giờ anh mới biết không tự dối bản thân được. Anh nhìn em lớn lên, em là người thân quan trọng nhất của anh, cũng là người con gái quan trọng nhất của anh. Y Anh không nên ra đi ba năm, cho rằng em vẫn còn nhỏ, cho rằng em vẫn chưa biết gì về tình cảm, vì thế sẽ không yêu sớm. Kết quả quay về mới biết em đã kết hôn rồi…”“Đại, đại sư huynh…” Nguy Đồng mở miệng, lại phát hiện mình rốt cuộc không biết nói gì.Chuyện cô luôn cố gắng giải thích trước mặt Lăng Thái giờ phút này biến thành vô nghĩa. Rõ ràng là huynh trưởng, đột nhiên lại bày tỏ tình cảm với cô.Cô đẩy tay anh ra, lùi lại một bước, “Đại sư huynh, anh là người thân quan trọng của em, em chưa bao giờ có ý nghĩ đó với anh.”“Vậy sao?” Giọng nói quen thuộc mang theo giọng điệu xa lạ.Nguy Đồng hạ quyết tâm, “Vâng! Em không muốn quan hệ của chúng ta vì chuyện này mà trở nên xa cách. Vì thế những lời hôm nay, em coi như chưa từng nghe, anh coi như chưa từng nói, chúng ta…”“Không được.” Anh nói như đinh đóng cột ngắt lời cô. “Anh đã nói ra rồi th


pacman, rainbows, and roller s