
Oan gia ngõ hẹp
Tác giả: Dạ Lễ Phục Mông Diện
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323553
Bình chọn: 7.00/10/355 lượt.
a?”
Ta tinh thần phấn chấn, dùng sức gật đầu: “Tốt tốt!”
Hắn ôm điện thoại hắng giọng, khí thế ngất trời mở miệng: “Vùng lên! Những người không muốn làm nô lệ!”
Ta vốn đang nín thở ngưng thần, bị một câu của hắn làm sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống dưới giường. Ca ca, ngài xác định ngài đây là đang hát bài ru con sao?
Phảng phất là đoán được ta ở bên kia đang trợn trắng mắt, điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng sung sướng của hắn: “Thế nào? Có dễ nghe hay không a? Anh nói cho em biết anh chưa hát tình ca cho cô gái nào nghe đâu a, em là người đầu tiên. . .”
Ta đổ mồ hôi, quốc ca coi như là tình ca sao? Nhân gia ngài quả nhiên bác ái. . .
Ta nằm ở trên giường, ôm gối đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nghe thanh âm Lâm Nhiên vui vẻ truyền tới, tâm tình phá lệ thoải mái, vì vậy ta quyết định hỏi Lâm Nhiên một vấn đề mà ta đã kìm nén dưới đáy lòng thật lâu: “Ai, vì sao anh thích em a? Bên cạnh anh oanh oanh yến yến nhiều như vậy, ngay cả An Hảo đều nói anh là một khách sạn 6 sao, “đẳng cấp xa hoa” muốn trụ vào nhất định rất nhiều đúng không? Sao anh lại nhặt lấy ‘thứ phẩm hàng tồn’ như em đây?”
Lâm Nhiên dường như nghiêm túc tự hỏi một phen, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Anh nghĩ, có thể là định luật bảo toàn vật chất có tác dụng.”
“Hả?”
“Em nghĩ đi, anh đã ưu tú như thế hoàn mỹ không sứt mẻ như thế, một gia đình nếu như hai người đều tốt như vậy làm sao được? Cho nên vật chất phải bảo toàn a, anh có bao nhiêu hoàn mỹ, phải tìm một, a ha, người nào đó lại cân đối một chút không phải sao?”
“= = anh là đang gián tiếp mắng em sao?”
“Không có a, anh khen em mà. . .”
“. . . Có người khen người khác như anh sao?”
“Hắc hắc, có nha, anh đây không phải là người đó sao!”
“Lâm Nhiên! Anh không thể nghiêm chỉnh trả lời vấn đề của em sao? !”
“Ừm. . . Người ngốc tự có phúc của người ngốc, em suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Anh mỗi ngày ở chỗ làm đều bị những người tinh ranh khôn khéo quay xung quanh nhiều như vậy đã quá sức rồi, làm chi mà muốn tìm một người thông mình sắc sảo về dằn vặt mình a? Em ngốc như vậy trái lại rất tốt, quen em không cần suy nghĩ nhiều lắm, cũng không cần che giấu cái gì, lại càng không cần phải tốn sức giống như với những cô gái khác đi đoán tâm tư của em. Như vậy không tốt sao?”
Ta im lặng, đáng thương thay, ngốc cũng là một loại ưu điểm ư?
“Vậy. . . Nếu như tương lai có một ngày, anh phát hiện ra anh thích tâm hồn tinh tế hơn, em thật nhạt nhẽo thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh chỉ thấy một kiểu tốt đẹp thôi, tại sao em lại nghĩ về mình như thế? Hơn nữa, em là cho anh xem, cũng không phải cho người khác xem.”
Thế nhưng ta còn lo lắng, lo lắng người không hoàn mỹ như ta không xứng với người hoàn mỹ như hắn, lo lắng đây chung quy chỉ là một sai lầm thật mỹ lệ, vì vậy ta phiền muộn gãi đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu như em có phân nửa như An Hảo thì tốt rồi. . .”
Lâm Nhiên trầm mặc một chút, cười nói: “Phụ nữ bọn em, ở đâu mà suốt ngày so bì như thế, mọi người tự có ưu điểm của riêng mình, suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Được rồi trời đã khuya, mau ngủ đi.”
Ta thở dài một hơi gật đầu: “Ừm, vậy anh cũng nhanh một chút ngủ đi. Khụ khụ, nhớ phải mơ thấy em!”
“Đừng, anh sợ bị dọa tỉnh lại. . .”
Chương 31
Tối hôm qua treo điện thoại của Lâm Nhiên, ta an tâm ngủ một giấc cực kì trầm, một đêm vô mộng. Sáng sớm tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng, kéo rèm mở cửa sổ, ánh mặt trời lũ lượt tiến vào tràn ngập căn phòng, thực sự là một ngày đẹp trời! Mang theo tâm tình khoái trá khó có được, ta đứng lên đi làm bữa sáng, sau đó gõ cửa gọi An Hảo rời giường. An Hảo bộ dạng như con heo nhỏ lười biếng ôm chăn, quay đầu nhìn ta nheo mắt “hừ hừ” hai tiếng, ta nhịn không được tiến tới vỗ mông nàng một cái: “Đừng lầm bầm nữa! Càng xem càng giống heo!”
Nàng “ngao” một tiếng ngồi dậy, chỉa vào người ta cả giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi cũng dám vỗ mông mật của lão nương? !”
Ta nheo mắt sờ mặt nàng, rung đùi đắc ý nói: “Gia ta còn sờ mặt ngươi đây, thì thế nào? Lại đây, xướng cho gia nghe một tiểu khúc!”
Nàng lập tức vô cùng e thẹn lấy chăn che mặt nhìn ta chớp chớp nhãn tình, nói: “Đáng ghét, nhân gia bán thân không bán nghệ!”
Hai chúng ta cười loạn thành một đoàn.
An Hảo rửa mặt xong thấy bữa sáng trên bàn cơm, kinh ngạc nhìn ta nói: “Kỳ lạ, cũng không có nghe nói gà trống nhà ai ấp trứng nha, sao ngươi lại rời giường làm điểm tâm vậy? !”
Ta trừng mắt nàng: “Không ăn thì thôi, ta ăn!”
Nàng vội vàng lấy đũa gắp một miếng: “Ai nói không ăn?” Vừa ăn cơm nàng vừa lấy chân khều ta, “Ai, quả nhiên là người đang yêu, cảm giác thiệt không giống a!”
“Chỗ nào không giống?” Ta quay đầu nhìn ảnh mình phản chiếu qua cửa thủy tinh, “Xinh đẹp?”
Nàng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta, sau đó thở dài một tiếng lắc đầu: “Lâm Nhiên rốt cuộc là làm hay chưa a? Ngươi xem ngươi ham muốn không được thỏa mãn tới mức mọc mụn rồi kìa. . .”
Ta thổ huyết, mọc mụn với chuyện này có cái quan hệ gì hả!
Ta trợn mắt nhìn nàng: “Còn mọc mụn nghĩa là ta còn trẻ! Còn có th