
lại, “Không thoải mái?”
Không thoải mái, rất không thoải mái, hắn vừa nhíu mày cô đã cảm thấy rất đẹp trai, cũng rất chói mắt.
Chẳng lẽ cô thật sự…
Hắn đưa tay ôm lấy cô, để cô tựa vào trước ngực mình, “Có phải lại cảm thấy lạnh không?”
Lạnh chỗ nào? Cô chỉ cảm thấy nóng, hai má vẫn phát nóng lên, cho dù nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, từng cái nhấc tay nhấc chân của hắn. Dường như tạo thành một bộ phim quay chậm, sinh động có tiết tấu.
Một lúc lâu không thấy Cổ Thược trả lời, hắn cúi đầu xuống, “Thế nào? Không thoải mái sao?”
“À…” Cô chỉ cảm thấy trong lòng có một khát khao muốn đưa tay ôm lấy hắn, dựa sát vào hắn.
“Đói?” Chân Lãng nới lỏng tay ra, “Muốn ăn gì không?”
Một mực lắc đầu, trong trí óc nghĩ lại dấu răng của mình trước ngực hắn sáng nay, nuốt nước miếng, thật mê người.
Cô quả nhiên là bị sốt đến hồ đồ, lại muốn ăn thịt người!
“Vậy em nằm đi, tôi đi mua cho em”. Chân Lãng nhấc tay rời khỏi cô, xoay người đi thay áo.
Cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm động tác của hắn, càng nhìn tim đập càng nhanh; càng nhìn càng thấy khó thở.
Đến khi ánh mắt không còn nhìn thấy bóng dáng Chân Lãng nữa, cô mới thở mạnh, đầu óc rất nhanh cũng tỉnh táo lại.
Không chút nghĩ ngợi, cô nhảy khỏi giường, tùy tiện giật bộ quần áo khoác lên, lấy ví tiền của mình, dùng tốc độ nhanh nhất, trong tình huống không báo trước cho ai —- chạy.
Khi Phương Thanh Quỳ tính xong số tiền thu được hôm nay, cửa lớn bị đẩy ra một cách nặng nề, một người đang đứng chật vật trước cửa, quần áo lộn xộn, vẻ mặt quái dị, thở gấp, “Thanh Thanh, tớ phát hiện, hình như tớ yêu một người”.
Sổ sách trong tay Phương Thanh Quỳ rơi xuống trên bàn, cảm thán, “Cậu, cuối cùng cũng bình thường!”
“Nhưng …” Cổ thược thật vất vả thở chậm lại, “Người tớ yêu chính là sao chổi”.
Lần này, Phương Thanh Quỳ không hề ngạc nhiên, “Tớ biết.”
“Làm thế nào bây giờ?” Cổ thược kéo tay Phương Thanh Quỳ cầu cứu, “Tớ không muốn về, tớ không muốn đối mặt với hắn nữa”.
“Vì sao?” Phương Thanh Quỳ không hiểu chớp mắt mấy cái.
“Tớ…”
Cổ Thược còn muốn nói gì đó, một người trên lầu vội vã đi xuống, là nhân viên hóa trang Tiểu Tuyết, trong tay giơ một tờ báo, “Sếp, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, đây không phải là hình chúng ta treo lần trước sao?”
Tờ báo đưa đến trước mặt Cổ Thược và Phương Thanh Quỳ.
Khi mở tờ báo ra, trên một vị trí lớn nhất là một người con gái diễm lệ, từ khuôn mặt, thần thái, tư thế, nhìn đi nhìn lại đều giống tầm biển trước cửa “Golden Sunflower” như đúc, chỉ có nụ cười cùng ánh mắt bị xử lí đôi chút, trở nên có chút mập mờ cùng hấp dẫn, quan trọng hơn là hai tay vốn để trước ngực lại bị thủ đoạn PS sửa xuống, thay thành đôi nhũ hoa đứng thẳng, ở chỗ áo ngực che dấu một nửa, lộ ra một nửa bộ ngực thâm thúy.
Phía dưới là một câu quảng cáo rất hấp dẫn — mặc “Đĩnh Lệ”, đảm bảo bạn vừa mặc liền thẳng.
Cổ thược cùng Phương Thanh Quỳ vừa nhìn, vừa ngây ngốc lẩm bẩm, “Đây là chuyện gì?”
Cổ Thược nắm chặt tờ báo trong tay, cô vừa đi một ngày đã hai trang báo, một phần mập mờ, một phần hấp dẫn, giờ cô thật nổi danh!!!
“Thanh Thanh! ! !” Cô nghiến răng, “Hình này, trừ cậu ra, còn ai có?”
Trên mặt Phương Thanh Quỳ cũng mờ mịt, mở miệng ra như đang tự lẩm bẩm, “Trừ tớ, cũng chỉ có Chân Lãng”.
“Sao chổi!!!” Cổ Thược quát lên một tiếng hung hăng đi ra cửa, cửa thủy tinh đáng thương trong nháy mắt đã trở thành hình mạng nhện, như hoa tàn rơi xuống.
Mà lúc này, trong phòng làm việc tập đoàn “Vương Thị”.
Manager cầm lấy tờ báo trong tay, “Tổng biên tập, chúng ta không được sự đồng ý của người ta đã tự tiện dùng hình của người khác, chúng ta có thể bị kiện vì xâm phạm quyền chân dung không? Bây giờ chính thức hợp tác tập đoàn “Vân Lãng”, vẫn không nên làm ra chuyện gì bất lợi.”Sau bàn, một người phụ nữ lạnh lùng nhìn manager, “Tập đoàn Vân Lãng cùng chúng ta đàm phán hợp tác, còn việc này cùng lắm cũng chỉ là một quảng cáo áo lót, căn bản sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì, huống chi hình này đã thay đổi, ai có thể chứng minh chúng ta xâm phạm quyền chân dung? Yên tâm đi, tôi đã hỏi qua luật sư, nếu cô ta kiện lên tòa án, chúng ta có tổn thất thì cô ta cũng tán gia bại sản!”
Chương 30: Cổ Thược báo thù
Khi Chân Lãng vội vã chạy về nhà, vừa mới ra khỏi cửa thang máy đã thấy bóng dáng của mấy đầu não tám chuyện, chính là hai mẹ con bác gái lầu dưới và dì cách vách.
Vừa nhìn thấy anh, mấy người kia đã xoay đầu muốn nói lại thôi.
Anh dừng động tác tìm chìa khóa, mỉm cười chào hỏi, “Chào bác Lý, chào chị Trương, chào dì Triệu.”
“Được rồi, được rồi.” Bác Lý gật gật đầu, “Bác sĩ Chân, cậu muốn tu sửa phòng ốc sao?”
Tu sửa phòng ốc?
Chân Lãng dường như hiểu ra cái gì, bình tĩnh gật gật đầu, “Đúng vậy ạ, cháu mới mời công ty sửa chữa, có phải có người đến rồi hay không?”
“Ha ha.” Bác Lý cười gượng, “Không có gì, không có gì, cậu có thể nói với bọn họ đừng đập sàn nhà trong thời gian ăn cơm không, bụi trên trần nhà cũng rơi xuống bát cơm của tôi, đèn cũng lay động, tôi còn tưởng động đất chứ.”
“Đúng vậy, đú