
thời điểm trước khi Long Trác Việt tiến vào đại sảnh tiến lên hành lễ nói.
Long Trác Việt nhìn hắn một cái, thực không muốn gặp Nhâm Vân Hải nên đẩy hắn sang một bên:“Nhâm Vân Hải, ngươi che ở trước mặt ta thực đáng ghét nha, tránh ra .”
Nhâm Vân Hải lọt vào danh sách ghét bỏ, trong lòng vô cùng ai oán, ánh mắt thống khổ nhìn về phía Long Cẩm Thịnh, hoàng thượng, nô tài thực ủy khuất!
“Hoàng huynh, ngươi trở về cung , đi đi .” Long Trác Việt lôi kéo quần áo Long Cẩm Thịnh, không ngừng lôi ra bên ngoài, phùng mang trợn má, giống con ếch.
Long Cẩm Thịnh che trán, mông ngồi ở trên ghế chính là không dậy nổi nửa phần, hắn cũng không tin Long Trác Việt ở tình huống không cần chiến khí có thể kéo động hắn.
“Hoàng đệ, trẫm làm gì đắc tội ngươi , ngươi muốn đem trẫm đuổi bên ngoài như vậy?”
Long Trác Việt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ý tứ dị thường rõ ràng: Ngươi trong lòng biết rõ ràng!
Long Cẩm Thịnh bị Long Trác Việt liếc mắt một cái trái tim rung rung, lại mặt dày mày dạn ngồi bất động trên ghế như trước.
Nhâm Vân Hải đứng ở một bên, do dự có cần tiến lên tách hai người ra hay không.
Hoàng thượng đối với vương gia yêu thương có thêm, nếu chọc vương gia không thoải mái, hắn làm nô tài cũng không thống khoái, nhưng chủ tử hắn đang bị vương gia xua đuổi, hắn liền khoanh tay đứng nhìn như vậy làm cho hoàng thượng mất mặt mũi, tựa hồ cũng là sai lầm.
“Hoàng huynh, người ta chán ghét ngươi nha.” Long Trác Việt trừng mắt lớn như chuông đồng, thở phì phì nói.
“Trẫm……”
“A –”
Long Cẩm Thịnh vừa định mở miệng nói cái gì, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Nhan Noãn, sợ tới mức Long Trác Việt nháy mắt buông tay, buông lỏng cánh tay lôi kéo Long Cẩm Thịnh ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Long Cẩm Thịnh mày kiếm khẽ nhíu, theo sát phía sau đi ra ngoài.
Nhan Noãn ngã ngồi ở trên mặt đất, khuôn mặt tinh mỹ nhỏ nhắn hốt thanh hốt trắng bệch, môi anh đào cắn chặt, ánh mắt bi phẫn nhìn Lưu Quảng Lâm ở phía sau:“Lưu…… Lưu tổng quản, ngươi làm sao có thể như vậy?”
Lưu Quảng Lâm cả người đều bị vây trong trạng thái ngốc lăng, cầm mảnh vải vụn từ quần áo Nhan Noãn , rất mờ mịt.
Hắn làm sao vậy?
Vừa rồi là vương phi nói, làn váy của nàng hơi dài, sai hắn hỗ trợ nhắc lên một chút, sau đó vương phi không biết có phải vấp lên vật gì hay không, cả người ngã về phía trước, sau đó chỉ nghe “Tê ” Một tiếng, làn váy cũng bị xé rách.
“Noãn Noãn, có đau hay không? Người ta đỡ ngươi.” Long Trác Việt cau mày ngồi xổm bên cạnh Nhan Noãn, trong mắt là nồng đậm đau lòng.
Nhan Noãn cứng ngắc cổ, máy móc quay đầu, nhìn Long Trác Việt một cái, sau đó cả người nhào vào hắn gào khóc lớn:“Oa ô ô ô, vương gia, ta không muốn sống nữa!”
Mỹ nhân đột nhiên yêu thương nhung nhớ, Long Trác Việt lập tức có điểm không biết làm sao , giật mình ngẫn người, hai tay hắn mở ra, đem Nhan Noãn ôm vào lòng, cảm giác lâng lâng .
Chính là nếu Nhan Noãn không khóc , hắn sẽ vui hơn !
“Sao lại thế này?” Long Cẩm Thịnh vừa ra đại sảnh, thì nhìn thấy Nhan Noãn ngã vào lòng Long Trác Việt khóc rống, lập tức liền bình tĩnh, lạnh giọng quát.
Long bào màu vàng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, tư thái hoàng giả tự nhiên, khí phách mà lại uy nghiêm.
☆, Chương 54: thiến
Nhan Noãn lặng lẽ giương mắt nhìn Long Cẩm Thịnh liếc mắt một cái, tiếng khóc anh anh càng phát ra bi thương, ngón tay nhỏ bé ở trong lòng Long Trác Việt hung hăng xoa vuốt, cho dù khóc không ra nước mắt, nàng cũng phải làm ra một bộ lã chã chực khóc mới càng thêm chân thật.
Lúc này Nhan Noãn thật hy vọng Long Trác Việt khóc, sau đó mượn hắn chút nước để lên trên mặt mình.
“Noãn Noãn, không khóc không khóc nha.” Long Trác Việt một bên nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng Nhan Noãn, một bên giống dỗ tiểu hài tử ngốc ngốc an ủi, ánh mắt tối như mực phẫn nộ trừng Lưu Quảng Lâm:“Lưu tổng quản, ngươi vì sao muốn xé quần áo Noãn Noãn? Ngươi hại Noãn Noãn khóc, người ta chán ghét ngươi.”
“Vương gia, nô tài không có.” Đối mặt Long Trác Việt mạc danh kỳ diệu lên án, Lưu Quảng Lâm không khỏi hoảng hốt giải thích .
Bàn tay to của Long Trác Việt chỉ chỉ, bi phẫn lên án :“Vậy ngươi cầm trong tay là cái gì?”
Ánh mắt Long Cẩm Thịnh sắc bén như băng đao phút chốc bắn tới trên người Lưu Quảng Lâm, trong mắt ý tứ không cần nói cũng biết, Lưu Quảng Lâm sợ tới mức kinh hãi run rẫy, hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống.
“Hoàng thượng, nô tài không có khinh bạc vương phi, xin hoàng thượng minh giám.”
“A? Trẫm không biết Lưu tổng quản còn có loại tâm tư này, làm cho trẫm muốn truy cứu ngươi tội hầu hạ vương phi không chu toàn thất trách cũng không được .” Long Cẩm Thịnh lạnh lùng mở miệng, môi màu đỏ khẽ nhếch, tạo thành độ cong lạnh lùng.
Trên trán Lưu tổng quản mồ hôi lạnh toát ra, hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoàng thượng còn không có nhận định hắn làm ra chuyện bất kính với vương phi, như thế nào đã nói một câu như vậy?
Váy Vương phi bị hắn xé rách, vốn là dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, hơn nữa hắn vừa mới nói câu kia, làm cho người ta nghe như thế nào đều có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.