
t ngay sau đó ra kết luận:“Oa nha, nguyên lai Vũ Dương Hầu là một phế vật, chỉ có phế vật mới cái gì cũng làm không được.”
Giọng hắn rất lớn, hạ nhân chung quanh đều nghe được nhất thanh nhị sở, một đám đều quay đầu nhìn Long Trác Việt, biểu tình khác nhau.
Nhan Noãn phút chốc nheo mắt lại, quay đầu ý cười trong suốt nhìn Long Trác Việt, giơ tay xoa mặt ngăm đen của hắn, vui khỏi phải nói:“Việt Việt, ta đột nhiên phát hiện ngươi thật thông minh.” Cư nhiên có thể tổng kết ra tình huống sâu xa của Nhan Hướng Thái. Ha ha ha ha, ông trời quả nhiên có mắt , trước kia luôn một tiếng lại một tiếng mắng nàng là phế vật, nay Nhan Hướng Thái không chỉ có không mở miệng được, càng thành một phế vật danh phù kỳ thực.
“Nhan Noãn, thật làm càn, dám đối với phụ thân nói năng lỗ mãng, có tin ta kêu phụ thân dùng gia pháp hầu hạ.”
Đột nhiên, một tiếng mắng chói tai tức giận rất không thích hợp tiến vào, đánh gãy tâm tình tốt của Nhan Noãn.
☆ Chương 33: Chó nhà ai chạy đến
Long Trác Việt cười híp mắt xem xét Nhan Noãn, môi thật dày giơ lên, bởi vì Nhan Noãn ca ngợi, tâm tình của hắn quả thực như đặt mình trong đám mây.
Thông minh nha, Noãn Noãn khen hắn thông minh.
Tuyệt quá, vẫn là lần đầu tiên có người khen hắn.
Dưới tâm tình tốt như thế, Nhan Noãn đối với Long Trác Việt phá lệ ôn nhu một chút, với hắn mà nói cũng là loại phương thức khen thưởng đặc biệt, cảm thấy rất hưởng thụ.
Chính là cảm giác tốt đẹp như vậy, lại đột nhiên bị người không có mắt phá vỡ, Long Trác Việt vốn ý cười nồng đậm trong mắt, vẻ mặt lập tức nổi lên bất mãn, đối với tên đột nhiên chui ra khó chịu đến cực điểm:“Chán ghét, chó nhà ai chạy đến .”
“Xì!”
Nhan Noãn cực kỳ không nể mặt cười ra tiếng, nói chuyện thật độc, Long Trác Việt cố tình mở to đôi mắt tràn đầy hồn nhiên, dưới biểu tình đơn thuần như thế mắng ra một câu như vậy, làm cho Nhan Noãn cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vì thế ngón tay lại nhịn không được ở trên mặt hắn nhéo vài cái, thế này mới buông xuống, ghé mắt nhìn người đi tới.
Đánh giá vài lần, Nhan Noãn liền nhận ra người nói chuyện là ai.
Con thứ tư của Nhan Hướng Thái, Nhan Ngọc Thông!
Bộ dáng của hắn môi hồng răng trắng, dưới mày kiếm đen đặc, là một đôi mắt che kín âm sắc, trên mặt anh tuấn, mang theo lỗ mãng.
Nhan Ngọc Thông là một tên ăn chơi trác tang tiêu chuẩn, điển hình bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Ỷ vào Nhan Hướng Thái sủng ái và thế lực cảu phủ Vũ Dương Hầu, cùng một đám công tử quan to ăn uống đánh hỗn, ở kinh thành hoành hành ngang ngược, rất nhiều dân chúng giận mà không dám nói gì.
Nhan Ngọc Thông chính là con vợ kế, nhưng bởi vì là con trai duy nhất của Nhan Hướng Thái, cho nên được Nhan Hướng Thái xem như bảo bối, thật sự có thể nói là nâng trên tay sợ rơi , ngậm trong miệng sợ tan , chưa bao giờ bị đánh chửi, cho dù gây sự, cũng không nói hai lời bao che cho hắn, vì thế càng cổ vũ hắn kiêu ngạo. Trừ bỏ Nhan Ngọc Thông, Nhan Hướng Thái còn có một con nuôi là Nhan Ngọc Phong, thân là đại thiếu gia Nhan Ngọc Phong tự trưởng thành về sau liền không ở trong phủ đã nhiều năm, nếu nói trong Nhan phủ còn có ai có thể đứng bên cạnh chữ “Tốt”, vậy chỉ có Nhan Ngọc Phong không tính là người của Nhan gia này . Trong trí nhớ hắn cùng Nhan Noãn không có va chạm gì, nhưng chỉ cần gặp mặt sẽ đối với nàng ôn nhu cười yếu ớt, cũng là người duy nhất không lấy khi dễ nàng làm vui.
“Thằng khốn, ngươi mắng ai là chó?” Nhan Ngọc Thông nghe thấy Long Trác Việt nhục mạ, nhất thời giống như bị giẫm lên đuôi mèo, xù lông, vọt nhanh tới trước mặt Long Trác Việt, giận dữ hét.
Long Trác Việt nhìn Nhan Ngọc Thông, rất là vô tội nói:“Người ta lại chưa nói ngươi, ngươi lại tự ngồi vào vị trí.” Dứt lời, vẻ mặt “Ngươi thực tự mình đa tình” , Nhan Ngọc Thông tức giận đến sắc mặt một trận xanh một trận trắng.
Chính là, còn chưa chờ hắn ổn định lại tinh thần, Long Trác Việt bừng tỉnh đại ngộ kêu lên:“Nha, ta hiểu được, hóa ra ngươi tự đem chính mình làm chó.” Hắn lui về phía trước hai bước, giơ tay vỗ vỗ bả vai Nhan Ngọc Thông an ủi:“Đúng là tên ngốc, thật đáng thương nha.”
Long Trác Việt tràn đầy thương hại nhìn Nhan Ngọc Thông, Nhan Ngọc Thông tức đến trán nổi gân xanh, thiếu chút nữa đứt mạch máu mà chết, nào biết Long Trác Việt vừa nói xong, chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, kích động lôi kéo tay nàng nói:”Noãn Noãn, ngươi nói người ta không phải ngốc tử, thật sự không phải gạt ta, ta rốt cục biết ngốc tử thật ra là giống như hắn .”
Hắn vươn tay chỉ vào Nhan Ngọc Thông, bên trong cặp mắt đen huyền, lóe ra bảo thạch sáng rọi.
Nhan Noãn dương khóe miệng, nhìn Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt chọc tức đến không thở được, tiếng cười nhợt nhạt từ trong yết hầu của nàng tràn ra.
Long Trác Việt, thật sự là rất chọc cười .
“Ngươi mới là ngốc tử.” Nhan Ngọc Thông dùng hết khí lực đối với Long Trác Việt mắng.
Long Trác Việt không hề chớp mắt nhìn Nhan Ngọc Thông, một chút đều không có bởi vì hắn nhục mạ mà thẹn quá thành giận hoặc là khiếp đảm sợ hãi, thẳng đến đang nhìn Nhan Ngọc Thông sau một lúc lâu sau, hắn kéo cánh tay