
han Xảo là đứa có trách nhiệm.
Nhan Hướng Thái vui mừng nhìn thoáng qua Nhan Xảo, trên mặt hiện lên một tia không nỡ, do dự thật lâu sau, mở miệng nói:“Khó được con hiểu chuyện như vậy, ở trong từ đường suy nghĩ một tháng đi.”
“Hầu gia, trên người Xảo nhi còn có vết thương, nếu không điều trị tốt, làm sao được?” Lâm Hương Y nghĩ đến nữ nhi chịu tội, liền ngàn lần không cam lòng, vạn lần không muốn. Nguyễn Mai khẽ nâng mi, trên mặt ung dung đẹp đẽ đối với Nhan Xảo không đành lòng:“Đúng vậy, Hầu gia, vạn nhất nhiễm bệnh sẽ không tốt .”
Nhan Hướng Thái rất vừa lòng với Nguyễn Mai, bà ôn nhu rộng lượng, hiền thục có đức, cho nên tuy đã lớn tuổi nhan sắc tàn phai, vẫn có thể được đến ông coi trọng như cũ, cho dù không còn một tia tình cảm tồn tại, cũng không muốn cướp đoạt địa vị chủ mẫu cùng quyền lực của bà.
“Một khi đã như vậy, vậy chờ vết thương tốt lên lại đến diện bích suy nghĩ.”
Nhan Lăng được Nguyễn Mai giúp đỡ trở về Hồng Lăng các, một hồi đến sân mình, nàng oán giận lên.
“Nương, nương vì sao muốn thay tiện nhân Nhan Xảo kia cầu tình, không cho nàng mang theo thương thế ở từ đường ngốc một tháng, tốt nhất trị không hết hủy dung đi.”
“Nhan Xảo rõ ràng có thể không cần bị phạt, nó vì sao lại chủ động đề suất, còn không phải là vì muốn ở trước mặt phụ thân con giành chiếm đồng tình cùng trìu mến, kể từ đó, trong lòng phụ thân con cho dù đối với nó lại có nghi ngờ gì, cũng sẽ bởi vì hành vi này mà tan thành mây khói, cho dù nương không mở miệng, phụ thân con cũng sẽ không để Nhan Xảo mang vết thương ở Diện Bích ngây ngốc, cùng với như vậy, còn không bằng nương mở miệng, ít nhất có thể tạo ấn tượng tốt trong lòng phụ thân con.”
Nguyễn Mai nói xong, có chút không nhịn được nhìn Nhan Lăng, luận tâm kế, Nhan Lăng bì không kịp Nhan Xảo, lúc này tuy rằng Nhan Xảo chịu thiệt, nhưng khó khẳng định ngày sau nàng không trả thù ngược lại, đến lúc đó không biết Lăng nhi có không ngăn cản được không.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Mai đột nhiên hỏi:“Đúng rồi, con làm sao mà biết Nhan Xảo hạ độc trong đồ ăn của con.”
“Nhan Noãn tận mắt thấy .”
“Nhan Noãn……” Nguyễn Mai nhíu mày, giữa tròng mắt màu đen lay động lốc xoáy, bà thì thào suy nghĩ, trong ngày thường Lăng nhi không ít lần khi dễ nàng, nàng sẽ có lòng tốt như vậy đến nói cho Lăng nhi?
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên từ bên ngoài tiến vào cửa sổ, mang đến tươi mát cho căn phòng.
Gió thổi từ từ, mang theo hương hoa.
Nhan Noãn trợn mắt, ngồi dậy, vừa quay đầu, đã bị hai mắt thâm đen gấu mèo làm cho hoảng sợ, hốc mắt một vòng màu đen dừng trên gương mặt phong hoa tuyệt đại của Long Trác Việt, có vẻ rất là buồn cười.
Bộ dáng kia, giống như bị người đánh hai quyền.
“A, ngươi sao lại thế này a?” Nhan Noãn sợ hãi kêu một tiếng.
Long Trác Việt ngáp to một cái, vẻ mặt ủ rũ, hai mắt trong suốt rất không có thần, thoáng nhìn miệng, hắn yếu ớt nói:”Noãn Noãn, người ta đã quên mang bị bị thỏ nhỏ đến, không có bị bị thỏ nhỏ, người ta sẽ ngủ không được .” Nói xong, lại ngáp một cái.
☆ Chương 32: phế vật
Nhan Noãn biết bị bị thỏ nhỏ trong miệng Long Trác Việt gọi là vật gì, nhớ tới khiến cho nàng có chút không biết nói gì, một đại nam nhân cao lớn như vậy, ngủ cái chăn, dĩ nhiên là một cái chăn thêu vô số con thỏ nhỏ với hình thái khác nhau, hơn nữa mỗi đêm ngủ đều ôm bên cạnh.
Nàng có thể lý giải một người một chăn thời gian lâu sẽ có cảm tình, nhưng thật đúng là không thể lý giải cả đêm không có cái chăn kia sẽ ngủ không yên.
Long Trác Việt đối với cái chăn kia, rốt cuộc si mê thành loại nào.
“Không phải là một cái chăn thôi sao, ngươi có cần khoa trương như vậy không.” Nhan Noãn từ trên đệm dưới đất đứng lên, không nhịn được nhìn đôi mắt đen thật sâu của Long Trác Việt .
“Đó không phải một cái chăn.” Hai mắt gấu mèo của Long Trác Việt, u oán nhìn chằm chằm Nhan Noãn:“Đó là bảo bối của người ta, từ nhỏ đến lớn, người ta mỗi ngày đều ôm nó ngủ, một khắc đều không có rời đi.”
“Phải phải phải, là bảo bối của ngươi.” Nhan Noãn có lệ đối với Long Trác Việt gật đầu, cầm lấy mặt nạ đưa cho hắn:“Mau mang vào, một hồi trở về Vương phủ ngươi sẽ có thể ôm bảo bối của ngươi ngủ thật tốt.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Nhan Song Song đập cửa:“Vương phi, nước giếng trong phủ không biết sao lại phát ra từng trận tanh tưởi, nô tỳ thấy nước không được sạch sẽ.”
“Được rồi, đã biết, ngươi thu thập này nọ, chúng ta lập tức trở về Vương phủ.” Nhan Noãn nói một phen, trên mặt tuyệt mỹ là một mảnh lạnh nhạt, không có một tia tò mò cùng nghi hoặc:“Chúng ta trở về Vương phủ rửa mặt chải đầu.”
Long Trác Việt mang mặt nạ được một chút, nháy mắt lộ ra thần sắc mê mang:“A? Vì sao?”
“Vì sao cái gì?” Nhan Noãn bên giúp Long Trác Việt mặc quần áo, bên thuận miệng hỏi.
Quần áo Long Trác Việt vẫn do Thiên Minh thay hắn mặc , bất quá nay nàng cùng Long Trác Việt ở chung dưới một mái hiên, để cho một đại nam nhân chạy vào phòng không tốt.
Vì thế nghĩ nghĩ, Nhan Noãn cuối cùng quyết định ôm trọng trách giúp Long Trác Việt mặc quần áo vào người, cũng may quần áo nam tử cổ đại so với nữ tử