
ày càng làm càn, cũng dám tự tiện chủ trương rồi, trong mắt ngươi còn có coi ta là chủ tử hay không?.” Nha hoàn hoảng sợ, ‘Bịch’– một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Nhị tiểu thư đã hiểu lầm, nô tỳ không phải ý tứ này, là đại tiểu thư nàng……”
“Còn dám cãi lại, Bạch Mai, vả miệng.” Đối với nha hoàn xảo biện Nhan Lăng vô cùng khó chịu, chủ tử nói ngươi sai, thì ngươi chính là sai, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, làm gì cho ngươi nói một chữ không.
“Vâng, Nhị tiểu thư.” Bạch mai lên tiếng, ngẩng đầu đi đến trước mặt nha hoàn.
‘BÌNH BÌNH’ Nha hoàn vội dập đầu xin tha thứ: “Nhị tiểu thư tha tội, nô tỳ không cố ý.”
Lúc nãy ở trước mặt Nhan Noãn nha hoàn vênh váo tự đắc, lúc này ở trước mặt Nhan Lăng chỉ có thể ăn nói khép nép.
Điển hình là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
“Đại tiểu thư, ngược lại ngươi mau nói đi.”
Nhan Noãn hai tay đan chéo đặt ở trước người, nhìn nha hoàn bộ dáng kinh hoảng, một chút cũng không muốn mở miệng nói chuyện thay nha hoàn trốn thoát số phận sẽ bị đánh.
Vừa mới ở cửa không phải rất hung hăng càn quấy sao? Không phải muốn đuổi nàng như đuổi tên ăn mày đó sao?
Còn coi nàng là kẻ quấy rối sao?
Nàng vẫn cứ không mở miệng đấy.
Bạch Mai nhìn nha hoàn trước mặt hốc mắt hồng hồng, không chút khách khí một cái tát bay đến, âm thanh kia vang dội, thật lâu dừng lại ở trên không trong phòng khách, khóe miệng Nhan Noãn, khó có thể thấy được mà bắt đầu khẽ nhếch lên.
Có thể làm nha hoàn bên người Nhan Lăng, Bạch Mai cũng là có chút chiến khí, bởi vì được chủ tử tín nhiệm, Bạch Mai cũng được cho là một nửa chủ tử ở Hồng Lăng Các, ngày thường giáo huấn nha hoàn cũng hung hăng càn quấy đã quen, lần này đánh xuống, không phải mười phần lực đạo, cũng dùng tám phần lực đạo.
Ai bảo nàng lại khiến cho tâm tình Nhị tiểu thư không tốt.
Nha hoàn bị đánh ngã ở trên mặt đất, nâng tay bụm lấy bên mặt, nghiến răng nghiến lợi, giận mà không dám nói gì.
Lúc này, Nhan Noãn đi nhanh một cái vọt tới trước người Nhan Lăng, quơ tay đã đem đôi đũa trong tay nàng liền rơi xuống đất, khiến Nhan Lăng tức giận đập bàn đứng lên: “Nhan Noãn, ngươi phát điên cái gì, muốn chết à.” “Nhị muội, ngươi đừng kích động, đồ ăn này có vấn đề.”
Nhan Lăng trừng mắt liếc Nhan Noãn, trực giác cảm thấy là nàng tới đây làm loạn: “Mỗi ngày ta đều ăn, sẽ có vấn đề gì?”
“Ta tận mắt thấy Tuệ Nhi thả thứ gì đó vào trong đồ ăn này.” Nhan Noãn mở to đôi mắt trong suốt xinh đẹp, vô cùng thành khẩn nói.
Vừa nghe tên Tuệ Nhi, đầu lông mày Nhan Lăng phút chốc nhảy lên: “Ngươi trông thấy hồi nào?.”
“Chính là lúc Bạch Mai cùng Tuệ Nhi tranh chấp nhau.” Nhan Noãn nhìn thoáng qua một bên Bạch Mai nói: “Sau đó ta ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, nếu như trong lời nói Tuệ Nhi hạ độc.., vậy Nhị muội ngươi không phải là gặp nguy hiểm sao, cho nên liền vội vàng chạy đến đây.”
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Nhan Lăng híp nửa con mắt, nói ra. Bất quá đáy lòng lại nghi ngờ đồ ăn này có vấn đề rồi.
Đột nhiên, Bạch Mai chợt hét lên: “Ah, khó trách Tuệ Nhi ngăn chặn nô tỳ không cho nô tỳ đi qua, nguyên lai là muốn nhân cơ hội này hạ độc, rất đáng hận mà, Nhị tiểu thư, việc này nhất định là do Tam tiểu thư ở sau lưng sai khiến.”
Nếu nói Nhan Lăng một khắc trước còn hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Nhan Noãn, sau khi nghe Bạch Mai nói xong, bên trong đôi mắt đẹp lập tức dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực.
Ngươi được lắm cái Nhan Xảo kia, dám hạ độc ta.
Không cho ngươi biết tay, thì ngươi còn muốn leo lên trên đầu ta rồi.
“Bạch Mai, đem đồ ăn mang theo, đi Tử Xảo Các.”
( “Tử” ở đây là màu tím đó nha ^^! )
Trong lòng Nhan Lăng oán hận cùng phẫn nộ tựa như cỏ dại bình thường điên cuồng phát sinh, đôi mắt càng hiện ra tia đỏ, nếu nàng không tìm Nhan Xảo tính sổ, nổi hận trong lòng này như thế nào cũng không thể tiêu tan được.
Trên mặt Bạch Mai cũng hiện lên tia nham hiểm hung ác, trong lòng hận Tuệ Nhi thấu xương, cái con tiện nhân trời đánh kia, lại khiến cho nàng thiếu chút nữa trở thành hung thủ hạ độc hại chết Nhị tiểu thư rồi.
Nhan Noãn nhìn Nhan Lăng rời đi, vẻ mặt mù tịt như không biết gì, bộ dáng hiền lành thoạt nhìn vô hại cực kỳ, chỉ là trong lòng lại kìm nén không nổi kích động, vở kịch hay muốn mở màn rồi.
Sở dĩ chọn Nhan Lăng để ra tay, là vì nàng cảm thấy Nhan Xảo thông minh khôn khéo như vậy, không có dễ bị chọc giận được.
Nhan Lăng vẫn cho rằng chính mình là trưởng nữ, thân phận tôn quý, ở trong phủ đối đãi là độc nhất vô nhị, nhưng mà Nhan Xảo thân là thứ nữ lại cố tình cùng nàng được hưởng đối đãi ngang nhau, điều này làm cho trong lòng của nàng vẫn luôn bất bình, hôm nay Nhan Xảo hạ độc nàng, nên rất dễ dàng khiến cho Nhan Lăng tưởng tượng thành Nhan Xảo muốn lấy mạng nàng để thay thế trưởng nữ, trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Vũ Dương Hầu.
——–¶ Hết chương 26 ¶——–
º¤º Chương 27: Xem kịch vui º¤º
Nhan Lăng hùng hổ vọt tới Tử Xảo Các, trên mặt hận ý dày đặc, dọa các nha hoàn trong Tử Xảo Các kinh hãi sợ tới mức rùng mình.
“Nhị tiểu thư.”
Một gã nha hoàn tiến lên cung kính hành lễ, lửa giận đang ở trong