
yêu lại cùng một nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp. Khánh Nhi, con mau tỉnh lại đi.” Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết, rồi chậm rãi nói với Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh.
Khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Dịch Khánh càng thêm ảm đạm, cơ thể cao lớn khẽ run lên trong làn gió đêm, cuối cùng cũng cố cầm cự được.
“Nàng… Nàng đã có conhắn?” Giọng Phong Vô Ngân nghèn nghẹn.
“Tiểu sư phụ, ta sẽ không để hắn làm hại người, nhưng, cũng không để người làm hại hắn.” Úc Phi Tuyết rút ra một con dao nhỏ được dấu sẵn trong người, đặt lên trên cổ mình.
“Ta không đành lòng nhìn hai người chém giết nhau, nếu như nhất định phải có người chết mới có thể chấm dứt được chuyện này, ta tình nguyện làm người ấy.” Úc Phi Tuyết dí dao sát vào cổ họng, trường kiếm trong tay Phong Vô Ngân khẽ run. Cuối cùng, hắn chậm rãi buông tay xuống.
“Vực chủ!” Đoàn người phía sau Phong Vô Ngân phía sau hoảng sợ.
Phong Vô Ngân giơ tay lên, hét lớn một tiếng: “Lui binh!”
“Vực chủ!” Cứ như vậy mà lui binh sao? Đã đánh đến hoàng cung, gặp được hoàng đế, kế hoạch cũng sắp hoàn thành sao có thể lui binh được?
“Mười vạn binh lính của Lãnh Dịch Hạo đã vây kín nơi này, nội ứng ngoại hợp, chúng ta bị thua là chắc chắn. Cho dù chúng ta giết được hoàng đế, chúng ta cũng không thoát ra khỏi chỗ này. Lãnh Dịch Hạo, ngươi thắng rồi.” Trong chớp mắt, Phong Vô Ngân đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhưng Úc Phi Tuyết có thể thấy rõ, đằng sau vẻ lạnh lùng ấy là một tâm hồn đang hỗn loạn vì bị tổn thương.
Xin lỗi, tiểu sư phụ.
Đám người của Thần Vực quay mặt nhìn nhau, không nói một lời.
“Truyền khẩu lệnh của Vực chủ ta, mọi người theo hướng bắc rời khỏi hoàng cung, quay về biên quan, từ nay về sau không có bất kỳ quan hệ gì với triều đình. Lãnh Dịch Hạo, nếu ngươi không chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, Thần Vực ta dù phải dốc hết sức lực cũng sẽ quyết sống chết với ngươi!”
Phong Vô Ngân lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết một lần cuối rồi dẫn đám người của Thần Vực biến mất trong màn đêm.
“Các ngươi còn ngây người ra làm gì? Còn không đuổi theo?!” Thái hậu với suy nghĩ diệt cỏ phải diệt tận gốc, lớn tiếng quát đám quân lính đang đứng cạnh mình, “Còn các ngươi, lập tức bắt Lãnh Dịch Hạo”
“Không cần.” Lãnh Dịch Khánh mở miệng, “Bọn họ đều đã tự động rời khỏi đây, mẫu hậu còn muốn thấy máu chảy thành sông sao?” Lãnh Dịch Khánh lớn tiếng quát.
“Hoàng nhi! Sao con không chịu tỉnh táo một chút! Con thử nghĩ xem, vì sao mười vạn đại quân chỉ nghe lệnh của Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo đã sớm biết có người mưu phản, nó có nói cho con biết không? Nó không muốn bàn bạc với con, tự mình quyết định mọi chuyện, nắm hết binh quyền, rõ ràng là nó muốn mưu phản! Bây giờ con không bắt nó, sau này muốn bắt cũng không kịp nữa rồi!”
“Nếu như A Hạo muốn làm phản, đệ ấy đã sớm ra tay, sao còn ở chỗ này bảo vệ mọi người?” Lãnh Dịch Khánh thản nhiên nhìn Lãnh Dịch Hạo, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
“Đó là vì nó đang đóng kịch!” Thái hậu vẫn cố chấp, bà không tin Lãnh Dịch Hạo sẽ giúp bọn họ.
“Năm ngày trước, khi A Hạo rời kinh, đệ ấy đã sắp xếp chu đáo mọi việc. Nếu như đệ ấy muốn làm phản, đệ ấy không cần đợi đến bây giờ. Người không chịu tỉnh táo chính là mẫu hậu!” Lãnh Dịch Khánh giận dữ quay sang thái hậu:
“Là người có tật giật mình, cho rằng tất cả mọi người đều có tính toán giống mình. A Hạo tự mình quyết định, không bàn bạc với trẫm vì đệ ấy biết, khi chúng ta nắm binh quyền trong tay, người đầu tiên làm hại hắn chính là người. Đệ ấy làm như vậy chỉ để bảo vệ mình thôi!”
“Người đừng tưởng rằng trẫm không biết là người cố ý sắp xếp Yên Chi ở bên cạnh A Tiêu. Người dùng kế ép đệ ấy bán Tiêu Dao phủ, khiến đệ ấy không có gì để tranh ngôi vị hoàng đế với trẫm! Người ép A Tiêu phải ra khỏi thành … tất cả đều là âm mưu của người!”
Thái hậu vừa thẹn vừa giận, lệ rơi đầy mặt: “Ai gia làm như vậy không phải đầu là vì con sao? A Khánh…”
Đúng lúc này, thân thể Lãnh Dịch Khánh lại run rẩy, chuẩn bị gục xuống.
“Hoàng thượng!” Mọi người hoảng sợ, Lãnh Dịch Tiêu, đưa tay đỡ Lãnh Dịch Khánh, Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo cũng vội chạy đến đỡ lấy thân thể caoLãnh Dịch Khánh, thái hậu sợ hãi, mặt mày tái nhợt.
“Khánh Nhi, Khánh Nhi, con thấy trong người thế nào?”
“Ta không sao.” Không ai chú ý tới, Lãnh Dịch Khánh xưng là ta, mà không xưng là trẫm.
“A Hạo, A Tiêu, hai người đúng là huynh đệ tốt của ta!” Lãnh Dịch Khánh vươn tay, Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu cùng đưa tay nắm tay của hắn, ba huynh đệ nhìn nhau cười, bao nhiêu băn khoăn đều theo gió bay đi mất.
Trong lúc mọi người dồn sự chú ý vào Lãnh Dịch Khánh, một bóng đen đứng trong bóng tối cười rất dữ tợn, lẳng lặng giương cung nhắm thẳng vào lưng Úc Phi Tuyết.
Úc Phi Tuyết, dựa vào cái gì mà ngươi được mọi người yêu mến? Còn ta, vì sao cho dù ta nỗ lực đến mấy cũng không có được, trong khi ngươi lại dễ dàng có được mọi thứ?
Lãnh Dịch Hạo không cần ta, đứa bé cũng không còn, ta còn sống trên đời này chỉ vì một mục đích duy nhất, giết chết ngươi!
Ngọc Điệp trong lòng đầy ganh ghét, ả lẳ