
u của các ngươi. Đây chính là thái hậu của các ngươi? Hoàng đế đâu? Vì sao không thấy Lãnh Dịch Khánh ra đây? Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, các người rõ ràng lại nội chiến, thái hậu như vậy, hoàng đế như vậy, có thể đem lại thái bình yên ổn cho các người ư? Không bằng các ngươi trở giáo quy về phía ta. Một khi thành việc, mỗi người các ngươi đều là công thần.”
Quân sĩ bốn phía, chỉ phút chốc sĩ khí lung lay.
Thái hậu lần này thật sự nổi giận.
Bây giờ, nếu thả người thì quá mất thể diện. Không thả người, cái mất đi chỉ sợ là cả vương triều.
Khi thái hậu còn đang do dự có nên thả người hay không, một giọng nói trầm đục như chuông trong điện vang lên: “Thả người!”
Giọng nói uy nghi làm cho tất cả mọi người tự giác mở một con đường.
Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh có chút tái nhợt, nhưng đi lại vững vàng, sắc mặt âm u. Lực uy hiếp không giảm.
“Trẫm bảo các ngươi bỏ đao xuống!” Lãnh Dịch Khánh quát lên một tiếng, vô cùng dũng mãnh, đám vệ quân ngượng ngập bỏ đao xuống.
“Hoàng nhi..” Thái hâu muốn nói gì đó bị Lãnh Dịch Khánh giơ tay ngăn lại lời muốn nói.
“Lãnh Dịch Hạo, ngươi hộ giá có công, trẫm vô cùng khen ngợi, ngươi có bất kỳ điều kiện gì trẫm đều đáp ứng ngươi, nhưng mà trước hết thay trẫm giết chết tên phản đồ này.”
Tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ rõ ràng, Úc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Lãnh Dịch Khánh, thật vậy sao? Lãnh Dịch Hạo yêu cầu bất kỳ điều gì hắn đều sẽ đáp ứng?
Úc Phi Tuyết bỗng cảm thấy bất an.
Chương 157: Đại Kết Cục
Đại kết cục
Phong Vô Ngân khẽ chớp đôi mắt màu nâu nhạt, hắn bất ngờ giơ kiếm đâm thẳng về phía Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo xoay người đỡ trường kiếm. Bóng dáng hai người trong trận đấu lướt nhanh đến chóng mặt.
“Đừng đánh nhau!” Úc Phi Tuyết định xông lên phía trước nhưng lại bị Lãnh Dịch Tiêu trốn ở sau điện kéo lại.
“Đừng qua đó!”
“Ngươi đúng la đồ nhát gan! Tránh ra!” Úc Phi Tuyết vung tay đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra.
“Này, không phải là ta nhát gan, ta phải nuôi dưỡng vợ trẻ con thơ, lỡ ta xảy ra chuyện gì, ngươi có đi chăm sóc bọn họ không?” Lãnh Dịch Tiêu liếc nhìn Úc Phi Tuyết, hắn đã hứa nhất định sẽ trở về bình an. Vì vậy, hắn không thể để mình xảy ra chuyện gì được. Hắn đã hiểu ra nhiều chuyện nên chỉ trốn tránh để xem trò vui, nếu không phải vì bây giờ tình hình bị mất kiểm soát, hắn đã không chạy đến đây rồi.
Úc Phi Tuyết lười đôi co với hắn, nàng đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra xa rồi vội vàng xông lên phía trước.
Lãnh Dịch Khánh đưa tay định kéo nàng lại nhưng cũng chỉ kịp chạm nhẹ vào góc áo nàng.
“Dừng tay!” Cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng tìm được một khoảng trống, chen vào giữa hai người.
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ra tay tàn sát nhau.
Phong Vô Ngân thấy đường kiếm sắp đâm vào Úc Phi Tuyết, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cũng may là dừng tay kịp nhưng hắn lại bị kiếm khí ép đẩy lui vài bước.
Lãnh Dịch Hạo cũng không khác, nhưng lần này hắn thu kiếm nhanh hơn Phong Vô Ngân một chút, sau khi bị đẩy lùi, hắn lập tức tiến lên kéo Úc Phi Tuyết ra sau lưng mình.
“Nha đầu.”
Mùi hương của nàng thật dễ chịu! Trong lòng Lãnh Dịch Hạo chợt nhẹ nhõm. Nha đầu, nàng có biết là ta nhớ nàng nhiều lắm không!
Úc Phi Tuyết chẳng hề động lòng, nàng đưa tay cố gắng đẩy Lãnh Dịch Hạo cách xa mình vài bước.
Đánh là thương, mắng là yêu… Lãnh Dịch Hạo nghĩ như vậy nên cười vô cùng rạng rỡ.
“Tuyết Nhi, theo ta đi.”Ánh mắt Phong Vô Ngân Phong không còn vẻ lạnh nhạt như trước, mà chứa đầy vẻ lưu luyến không muốn rời.
Hắn biết, nếu bây giờ hắn chấp nhận buông tay, hắn vĩnh viễn không còn cơ hội chạm đến bàn tay nhỏ bé ấy nữa.
“Ta sẽ không đi theo người.”
“Ta không muốn nàng b, nhưng nàng cũng thấy đó, ta không còn đường để lui nữa rồi. ”
“Người có.”
“Tuyết Nhi…”
“Tiểu sư phụ, ta biết người sẽ không làm hại ta. Ta cũng hiểu rõ tâm tình của người. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người làm chuyện điên rồ này.”
“Nếu nàng hiểu tâm tình của ta, vậy vì sao …”
“Bởi vì ta không thể để cho đứa bé trong bụng ta sinh ra là một đứa trẻ không có cha.” Trong lòng Úc Phi Tuyết rất hiểu rõ, nói về võ công, Phong Vô Ngân giỏi hơn Lãnh Dịch Hạo nhiều.
Chỉ một câu nói của Úc Phi Tuyết lại làm tất cả mọi người tròn mắt ngỡ ngàng. Người vui mừng nhất, không ai khác ngoài Lãnh Dịch Hạo: “Nha đầu, nàng vừa nói cái gì?”
“Không liên quan đến ngươi, tránh ra!” Úc Phi Tuyết hất móng vuốt sói đang bám vào người mình, nhưng Lãnh Dịch Hạo lại bước đến ôm nàng chặt hơn.
“Sao có thể như thế được! Ngày hôm qua chúng ta còn quấn quýt bên nhau không rời, nếu nàng đã quên thì để ta nhắc cho nàng nhớ, trâm cài đầu của nàng vẫn còn ở trên giường của chúng ta. Vương phi, nàng hãy thừa nhận đi.” Giờ đây Lãnh Dịch Hạo cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng tiểu nha đầu của hắn cũng đã trở về, còn dẫn theo một bé gái (cũng có thể là một bé trai), hắn cũng được sống lại rồi.
Lời nói của Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó sững sờ.
“Con nghe thấy chưa? Trong lúc con đang cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết, nữ nhân mà con