
nó là người chạy đầu tiên và cũng là người sợ nhấtJan đã quá quen với tốc độ chạy của nó nên bình thường vấn đề là Quỳnh với NH chạy muốn hụt hơi phía sau, chân muốn rã rời.-im lặng chút_nghe tiếng Jan Q với NH im bặt (sao nghe lời v, chuyện lạ)Gruw…Gruw!!!!!!!-tiếng con gì vậy_NH ngây ngô hỏi-cô nghe thấy tiếng con gấu bao giờ chưa_nó trả lời-đừng đùa ở đây làm gì có gấu_Quỳnh cười cợt trên sự suy đoán của nó.-tôi khuyên cô nên đứng im nếu chưa muốn chết_Jan nhìn ra sau Quỳnh-gì chứ_Quỳnh vẫn đang cười quay ra sau miệng không ngậm lại được, tay chân cứng đờ mọi hoạt động của cơ thể như ngừng trệ.-tìm cây cao nhất chắc nhất trèo lên_dứt câu nó với Jan đã trèo tót lên cây mặc cho NH với Q đang đứng như trời trồng bên dưới, gấu thì càng ngày càng tiến tới gần Quỳnh, NH đã bắt đầu trèo lên cái cây mà nó đã có bên trên-cứu với_NH kêu tham thiết bên dưới, nó định không giúp nhưng lại thôi giơ tay kéo Nh lên trên-nay cô điên à còn không mau trèo lên_Jan giận giữ nói Quỳnh-tôi…tôi_Quỳnh run run_không biết trèoJan xém rớt xuống do sock, lớn bằng từng này mà không biết trèo cây-lên đây_Jan nhảy xuống đỡ Q lên dằn vặt mãi với cành cây vẫn không sao lên được-á được rồi_Q hét lên sung sướng nhưng chợt nhớ ra những gì cô tính toán để hại Jan và nó, gấu đang phía trước còn gì tiện lợi hơn nữa “cô đừng trách tôi” Q thầm nghĩ rồi dùng chân đạp thẳng vào sau gáy Jan, mất đà đang leo được nửa cây Jan rớt thẳng xuống đất-chúa ơi!!!!!!!!!!!! cứu conBịch!!!!!!!!!!!!!Gruw!!!-Jan cẩn thận_nó bẻ cây nhảy xuống dùng cây đập vào lưng con gấu đánh lạc hướng nhanh chân chạy vào phía rừng, sức người sao so sánh bằng sức gấu không lâu nó kiệt sức chạy zíc zắc đánh lạc hướng nhưng người mất sức là nó. Trên người lại không mang 1 thứ gì để tự vệ, nó toan trèo lên cây nhưng không kịp chú gấu đã ngay sau lưng, móng vuốt sắc nhọn có vẻ vẫn chưa trưởng thành nên gấu cao hơn nó hơn 1 cái đầu nhưng để đánh bại không phải dễ. Nước mắt sẽ ngừng rơi – Chương 58liếc xuống đất nhặt nhanh mấy viên đá bia vào đầu con gấu, cú ném rất chuẩn xác nhưng chẳng hề hấn gì càng làm gấu giận giữ mà tiến gần nó hơn.Gruw!!!! chú gấu gầm lên nhảy bổ vào người nó, nó dùng chân đá văng ra nhưng chú gấu không hề dừng lại việc tấn công nó. mồ hôi nó túa ra ướt đẫm lưng áo, “sợ hãi” đúng là như vậy nó nhớ tới lần trong trò chơi nó gặp hổ trong lúc nguy cấp nhất người cứu nó thoát khỏi là hắn, nhưng lần này chắc chắn sẽ không còn ai giúp nó nữa nó chỉ có 1 mình, một mình chống chọi với mọi thứ một mình chỉ một mình thôiiiiGấu đã vật nó nằm xuống, trọng lượng cơ thể gấu rất nặng làm việc chống cự bằng chân và tay nó bị cản trở. Nó dần yếu thế, và kiệt sức…Vậy là hết nó nhắm mặt 1 giọt nước mắt khẽ rơi trên môi nở 1 nụ cười nhạt hình ảnh cuối cùng là hắn, chua xót….***Sau khi nó bị gấu rượt đuổi Jan đã cố chạy theo nó nhưng lại vấp cục đá, đứng dậy chạy tiếpBụp!!!Ập tới là cành cây chắc nịch đập vào trán Jan “ôi nhiều sao quá” cảm giác đầu tiên mà Jan cảm nhận được không phải là đau mà là có 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trán xuống mặt rồi ngất lịm…Lúc NH và Q tới đã thấy Jan nằm bất tình với dòng máu đỏ tươi trên trán máu vẫn không ngừng tuôn-máu, cứu chị ấy đi_NH hoảng hốt xé áo ra cầm máu cho Jan, Q ngăn lại-kệ cô ta, về thôi coi như không biết-không được họ đã cứu chúng ta, chị Ji đâu_NH càng thêm hoảng-chắc đã trong bụng con gấu đó rồi_Q nói như chẳng lên quan gì tới mình, nghĩ Q càng tức vốn là muốn Jan chết dưới chú gấu đó chứ không phải nó, nó tự chuốc lấy ráng mà chịuNH bắt đầu khóc do quá hoảng loạn-mau đưa chị Jan về gọi mọi người đến tìm chị Ji-cô bị điên à, họ chết càng tốt cho chúng ta_Quỳnh gằn lên giận giữ trước sự ngu ngốc của NH. Chợt có tiếng gọi đằng sau-Jan ơi-Ji ơi cô ở đâu…Từ sau bụi hắn thấy có tiếng khóc-ra chỗ kia xem saoTrước đó vài tiếng hắn đi tìm nó định nói chuyện nhưng không thấy đâu nỗi lo lắng ập đến hắn gọi cho Khánh đi tìm Jan cũng không có, Quỳnh và NH cũng chẳng thấy đâu biết là có chuyện chẳng lành nên đi tìm. Trước mắt hắn và Khánh là cảnh Quỳnh và NH ngồi khóc băng bó vết thương trên trán Jan-Jan ơi tôi xin lỗi vì tôi mà cô_Quỳnh ngồi khóc rưng rức (giả tạo vô nhân đạo). Mắt NH đã sưng lên ngồi thẫn thờ nghĩ về nóKhánh cùng hắn chạy đến, Khánh đến ôm chầm lấy Jan bế xốc cô lên mang về lều của trường. Còn hắn việc đầu tiên là chạy đến chỗ NH-Ji đâu, cô ấy đâu_nắm chặt lấy vai NH, cô đau nhói nước mắt bắt đầu lại rơi lã chã không nói được lời nào-Ji bị gấu ăn thịt rồi_Quỳnh sụt sùi nóiHắn như bất động, “nó chết rồi sao, không thể nào” hắn chẳng nói gì tiếp tục đi tìm lại gào lên-Ji ơi-cô ở đâu-Ji ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiHắn gục xuống, khóe mắt bắt đầu đỏ lên trời đất tối sầm lại khó khăn lắm Quỳnh với NH mới có thể mang hắn về lều dưới sự trợ giúp của mọi người.Jan đã tỉnh ngồi thẫn thờ với 2 hàng nước mắt trong vòng tay của Khánh, Quỳnh thực sự tức giận khi thấy cảnh này tay nắm chặt bỏ đi.NH vẫn đang ở chỗ hắn, hắn chẳng màng tới cô một mực đòi đi tìm nó nhưng bị thầy cô giữ lại. Hắn thực sự mất bình tĩnh-