Ring ring
Nước Mắt Của Mưa

Nước Mắt Của Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324352

Bình chọn: 9.5.00/10/435 lượt.

n Khang và nhất định anh ấy sẽ là của mình, con nhỏ Bảo Ngọc đó sẽ chẳng bao giờ được bên anh ấy, nó cướp hạnh phúc của mình thì sẽ phải trả giá, mình chắc chắn.- đanh thép và đay nghiến từng chữ, Hạ Băng như muốn thể hiện rõ “khả năng” của mình cho cô gái ngây thơ kề bên.

_Mình cũng không ưa gì cô bé, nhưng Nguyên Khang có yêu cậu không ?- Zan e dè trước thái độ của Hạ Băng.

_Cậu đúng là khờ, phải tự giành lấy tình yêu chứ ở đó mà chờ đợi được à, mình biết cậu cũng yêu Kỳ Lâm, và con yêu nữ ấy cũng đang lăm le anh ta, nên cẩn thận, tốt nhất là nên làm nó biếng đi một cách êm đẹp.

_Bằng cách nào ?

Hạ Băng kề tai Zan nói nhỏ, sau đó mỉm cười _Cậu có muốn cùng làm với mình không ?

_Nếu hại cô bé thì không được, mình không thể tàn nhẫn với cô bé được.

_Cậu ngây thơ quá sức chịu đựng của mình rồi đấy, thôi được, cậu cứ suy nghĩ đi, đường còn dài, nếu cậu muốn để con nhỏ cướp mất Kỳ Lâm thì cứ việc nương tay.- cười khẩy một tiếng rồi Hạ Băng bỏ đi. Zan đứng nhìn theo mà chưa khỏi bàng hoàng.

Chap 60

12 giờ đêm tại bệnh viện.

Trời càng về đêm gió thổi càng lớn, âm thanh ảm đạm rít lên, đập trên khung cửa sổ kính, những tiếng gào thét của thiên nhiên lồng lộng không gian, nó không ngủ được, nhìn khắp gian phòng thì thấy Hoàng Quân ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ, Nguyên Khang thì cũng về nghỉ rồi.

Nó vén chăn bước xuống đất, đôi chân trần chạm nền làm cơ thể khẽ run, lạnh toát. Vừa bước đi nó vừa nghỉ ngơi để phổi có thể hô hấp đều, giờ mới hiểu sự cần thiết của việc thở, khó thở đã thế này chẳng trách không thở được thì sẽ chết, tim và phổi cứ ì ạch hoạt động suốt, điều hoà cho những hơi thở ngắn mà gấp rút.

Vừa đi ra cửa nó đã nhìn thấy Kỳ Lâm, choáng váng, mỏi mệt. Cậu đứng im, tay khoanh trước ngực, để cơ thể dựa vào tường và đôi mắt nhắm lại. Nhìn cậu hệt như một vệ sĩ canh gác, nhưng mà thực chất đó là điều mà cậu muốn làm, cậu đã đứng đây hơn 6 giờ đồng hồ chỉ để tận hưởng cảm giác duy nhất là được ở gần nó, cậu rất muốn được nói chuyện, được chăm sóc Yun, nhưng thật đáng buồn là cậu chỉ có thể lén nhìn nó qua cửa sổ.

Đêm nay cậu sẽ đứng canh ở đây và sáng mai khi Yun và mọi người thức cậu sẽ đi về, cậu không muốn làm ai bận tâm cả. Cậu tự thấy mình càng ngày càng trở nên tồi tệ, bước ra cửa bao lần là bấy nhiêu lần muốn quay bước vào nhà, vậy mà vẫn cứ đi, vẫn cứ đến đây để thầm lặng dõi theo Yun trong chua xót, đắng cay. Nhưng điều làm cậu đau lòng nhất là chẳng bao giờ thấy Yun nở nụ cười.

Yun đứng ngay bệ cửa, nhìn thấy cậu, tim bỗng dưng thắt lại, khó thở hơn. Nó nhắm mắt lại lấy bình tĩnh nhưng khi mở mắt ra người con trai ấy vẫn hiện diện ở đó, rất gần. Gương mặt ấy giờ đây hốc hác quá, thần sắc trông cũng nhợt nhạt quá, trong vô thức bàn tay nó đưa lên muốn chạm vào mặt cậu. Ừ thì đã cố gắng rồi đó, mà nó cũng có quên được đâu, càng cố lại càng nhớ nhiều hơn.

Yêu nhưng không thể nói là yêu, nhớ nhưng phải cố gắng mà quên. Tại sao ? Tại sao giữa hai người luôn có một khoảng cách vô hình, có một cản trở khiến ai ai cũng đau khổ. Nếu cả hai đến với nhau thì người đau khổ sẽ là Zan, nó hiểu Zan đáng được nhận sự chở che của cậu hơn nó, vì ít nhất bên cạnh nó còn có rất nhiều người, còn Zan thì chẳng ai cả.

Nó phần nào cũng hiểu cảm giác mà một đứa con gái lớn lên không có mẹ, vì thế nên không thể nhẫn tâm đến độ tướt đoạt cả Kỳ Lâm, vốn dĩ từ đầu Kỳ Lâm đã ở bên Zan. Có trách thì trách số phận đã để họ lãng quên điều đó như vậy.

Như bừng tỉnh, nó buông lõng tay khi sắp chạm vào mặt cậu. Hít một hơi thật sâu nó từ từ đi ra sảnh bệnh viện, ngoài ấy chắc sẽ không nồng nặc mùi thuốc khử trùng như trong này.

Biết quay đi là nên mà vẫn cứ luôn quay đầu ngó lại, con người đúng là buồn cười. Nó cười nhạt rồi vẫn chăm chăm cúi mặt mà bước đi, cho đến khi giật mình vì giọng nói lạnh như băng của ai đó.

_Tôi biết thế nào em cũng đi ra ngoài mà, có biết cần phải kiêng gió lạnh không ?

Nó nhè nhẹ ngước mặt lên nhìn, định trốn đi mà cũng còn bị bắt gặp thế này thì… Người con trai trước mặt nhìn nó với đôi chút giận dữ, nên nói là cô bé này không biết chăm sóc bản thân hay là cứng đầu, ngang ngược đây.

_Tôi …- nó ấp úng, rõ là mình sai rành rành ra đó nên không cãi đi đâu được.

_Không nói gì nữa, vào phòng đi nhanh lên.- cậu thuyết giáo, khoác lên người nó chiếc áo khoác của mình.

_Nhưng mà…

_Còn nhưng nữa, vào trong ấy đi, tôi có chuyện cần nhờ.- Khắc Minh xoay người kéo nó đi về phòng.

Cả hai người họ đều không nhìn thấy trong một góc khuất, đôi bàn tay cầm chiếc áo khoác của Kỳ Lâm vừa hụt hẫng buông xuống. Cậu đắng lòng quay mặt đi hướng khác, mấy lần rồi như thế, lúc cậu muốn đến gần quan tâm nó một chút là sẽ có người khác làm trước cậu. Chắc em đã không biết khi không thấy em trên giường bệnh anh đã lo lắng tới mức nào !

Họ vẫn nhìn thấy nhau, vẫn muốn chạm vào nhau, nhưng họ luôn phải đối diện với người kia trong hoàn cảnh đau lòng nhất, tại sao giây phút đôi tim họ hướng về nhau họ không thể nhận ra điều đó, ông trời thật biết trêu ngươi con người. Cứ như rằng họ sắp gặp nhau trên