Snack's 1967
Nước Mắt Của Mưa

Nước Mắt Của Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324324

Bình chọn: 7.5.00/10/432 lượt.

rồi, anh cũng đừng nên nhớ gì cả, mà có gì để nhớ nhỉ, tôi vừa thức dậy, sau một cơn mơ dài.

_Vì người đó sao, người đã mang…em đi…- cậu nhẹ nhõm, tỏ thái độ quan tâm đến nó một cách ân cần.

_Ừ ! Nhưng đừng nhắc đến người ấy, sau cơn mơ đã hết rồi, anh và mẹ, có tin tức gì không ?- nó hiền từ trong chất giọng lạnh lùng băng giá, ánh mắt mệt mỏi chớp nhẹ.

_Tôi đã tìm được mẹ, và sẽ đón bà về.- cậu nhiệt tình, vui vẻ kể với nó, một cách mừng rỡ và sảng khoái, có thể nói nó là người duy nhất biết được niềm hạnh phúc này của cậu.

_Và anh, đang làm một việc hết sức nguy hiểm.

_Phải, sẽ thành công, nhất định phải !- cậu đáp lời, ánh lên trong đôi mắt nâu một sự kiên quyết lớn lao. Họ vẫn luôn như thế, luôn hiểu được ý người kia dù chẳng ai nói gì nhiều, vì giữa họ là một mối liên kết vô cùng đặc biệt, không nói vẫn cứ hiểu.

Có vẻ như họ hiểu đối phương như hiểu rõ bản thân mình, một điều rất đỗi tuyệt diệu. Nó nghiêng người tựa vào vai Khắc Minh, nhỏ giọng thì thào.

_Lại như ngày xưa nhé, cố lên, sẽ luôn có tôi ở đây.- dứt câu nói nó cũng thôi tựa vai cậu và đứng dậy.- Tôi về đây, hẹn anh một ngày đẹp trời, lại một chiếc bánh kem nữa nha !

Cậu mỉm cười gật đầu, cô gái ấy vẫn luôn khác lạ như thế, dù có trở nên lạnh lùng đang ghét vẫn vô cùng dễ thương, cậu nhìn theo bước chân loạng choạng của nó.

Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…

Chap 58

Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…

Phút chốc, gió ngưng thổi, chân ngừng bước, nó ngã quỵ và mê man. Khắc Minh ngay lập tức lao đến, ánh mắt và cử chỉ không kiềm nổi sự lo lắng đang ngùn ngụt bùng lên. Gương mặt Yun nhợt nhạt chẳng còn chút thần sắc, đôi môi khô tái nứt nẻ dưới tiết trời lạnh giá.

Nhịp thở thi thoảng ngắt quãng và gắng gượng, nó cỏ vẻ mệt lắm rồi. Cậu nhanh chóng gọi xe cứu thương, nhưng nóng lòng không đợi được, cậu bế thốc Yun lên và chạy đi, mong là xe và người nhanh chóng gặp nhau. Đôi chân thoăn thoắt lướt trong màn đêm lạnh, ánh mắt cậu cứ thi thoảng lại ngó nhìn nó, hỗn độn nhiều lo âu.

“ Em làm sao thế này, làm ơn, đừng bị gì được không ? Tỉnh lại nhé, xin em !!! “- bàn tay cậu cố giữ lấy nó chặt hơn, di chuyển thật nhanh, cơ thể nó lạnh buốt, hơi thở cũng trở nên yếu ớt hơn. Gương mặt úp vào người cậu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không biến chuyển.

Ò í e….- tiếng xe cứu thương vang lên, nó sắp đến rồi.

“ Cố thêm chút nữa em nhé, không sao cả “- cậu thủ thỉ nói với nó mà cũng như đang tự trấn an chính mình, cầu mong là như thế.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy băng ca xuống, họ nhanh chóng dùng bình trợ hô hấp và đưa Yun về bệnh viện trung tâm. Suốt quãng đường đi Khắc Minh luôn nắm chặt tay Yun và nhìn nó không rời mắt, lo lắng cho một người là thế này đây, lâu rồi cậu mới có cảm giác này.

Sốt ruột vì đến 9 giờ hơn mà Yun chưa về, Bảo Kỳ gọi cho Nguyên Khang và cả hai cùng cuống lên khi biết Yun chẳng đi cùng cậu. Sau đó, điện thoại Yun đổ chuông không ngừng. Ngay khi được thông báo tình hình, chẳng ai còn đủ thời gian để nghĩ vì sao Khắc Minh ở cạnh Yun, họ tức tốc lên đường.

Khắc Minh ngồi chờ trước phòng cấp cứu, thẫn thờ, lo âu, hai tay đan vào nhau, chống lên gối và cậu cúi mặt xuống sàn, chờ đợi…

Tiếng bước chạy gấp rút tới gần, Nguyên Khang và Bảo Kỳ đến ngay sau đó, mồ hôi nhễ nhại và lòng bừng bừng như thiêu đốt, sau cánh cửa đóng chặt kia là người con gái họ yêu thương nhất, chờ đợi một người sau cánh cửa cấp cứu của bệnh viện là một điều khó khăn không tưởng.

_Khắc Minh, em gái tôi bị làm sao thế ?- Bảo Kỳ nhíu mày hỏi, giọng e dè nhưng vẫn giữ thái độ hoà nhã.

_Cô ấy đột nhiên ngất xỉu, cả người lạnh toát, tôi không biết.- cậu trả lời trong tâm trạng thẫn thờ.

Và rồi sau đó không ai nói thêm bất cứ điều gì, tất cả tâm tư, lo lắng, ánh mắt và con tim đều hướng về cánh cửa… 10 phút, 20 phút trôi qua, cánh cửa vẫn im lìm, Nguyên Khang đứng chờ sẵn luôn ở cửa, cậu muốn mình được biết tình hình của Yun đầu tiên.

Điều họ chờ đợi đã đến, đèn phòng tắt, cánh cửa bật ra, ông bác sĩ bước ra ngoài. Nhanh như chớp, ba người con trai cao lớn vây quanh ông, hỏi đủ cả.

_Yun/ Em gái tôi / Bảo Ngọc không sao chứ ?- ba người cùng đồng thanh.

_Các cậu bình tĩnh.- ông ta ôn hoà nhìn ba người con trai gia thế lừng lẫy trước mặt, nhận ra được sự lo lắng trong mỗi người ông ta cười nhẹ để trấn an.

_Phổi của cô ấy vốn yếu, do dầm mưa hoặc ở ngoài gió lạnh khiến phổi sưng lên, cô ấy bị viêm phổi, không nặng lắm, hãy chăm sóc thật kĩ, tránh các mùi hương khó chịu và gió lạnh là được.

Ba người thở phào nhẹ nhõm khi ông bác sị dứt lời, cùng đồng thanh nói lời “ cảm ơn “. Ông bác sĩ bật cười rồi đi thẳng.

Trong phòng bệnh, nó vẫn nằm yên bất động, gương mặt vẫn chưa hồng hào trở lại, đôi môi vẫn còn khô nứt, ngồi cạnh bên, Nguyên Khang thấm nước vào bông gòn rồi thấm lên môi nó, anh yêu em nhiều lắm, em biết không ?

“ Anh xin lỗi vì đã để em bị thế này, tất cả là do