XtGem Forum catalog
Nữ vương không trêu nổi

Nữ vương không trêu nổi

Tác giả: Hạ Diễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 9.5.00/10/293 lượt.

a, giống như anh nói, dáng vẻ chân thật có gì không tốt? Bọn họ trước sau cũng là người thân của cô. Cô chọn bộ váy kia, Hoắc Vu Phi giúp cô buộc tóc. Tay của anh rất khéo, từ việc anh khéo léo thao tác sử dụng súng ống đạn dược liền có thể nhìn ra được, có điều cô không ngờ tới lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy mái tóc được buộc không thua kém gì nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp.

Anh chỉ buộc đơn giản mái tóc xoăn của cô lên, để lại vài lọn tóc rủ xuống, làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp. Hoắc Vu Phi dường như rất hài lòng với thành quả của mình, nụ cười phản chiếu trong gương thật chói mắt, “Thế nào? Không tệ chứ?”

“Anh đã buộc tóc cho bao nhiêu phụ nữ rồi hả?” Ngay cả cô buộc tóc hơn ba mươi năm nay cũng không được thuận tay như anh.

Hoắc Vu Phi nghĩ nghĩ, cúi đầu điểm ngón tay, cô liếc mắt, “Có gan anh thử đếm nữa xem!”

“Không phải em đang hỏi anh sao?”

“Em hỏi thì anh ngoan ngoãn đếm như thế hả? Chẳng lẽ anh không biết những lúc thế này phụ nữ đều không muốn nghe đáp án thật?”

“Ai, thật khó nha!” Anh giả bộ thở dài, nhún vai. “Được rồi, đáp án chính xác dĩ nhiên là…. chỉ có một mình em.”

Đường Tương Mạt hài lòng, vỗ vỗ mặt anh, “Trẻ con dễ dạy, học rất nhanh.”

“Anh nói thật.” Hoắc Vu Phi cười một tiếng, chỉ chỉ tóc của mình, “Anh tự làm ba mươi mấy năm, tạo hình kiểu gì cũng đều làm được.”

Cô không ngờ đáp án như vậy. Cô nhìn mái tóc dài của anh, nhớ lại thời gian bên nhau, người đàn ông này có tạo mấy kiểu tóc kỳ dị, nhưng phần lớn đều là tóc đuôi ngựa, “Thế sao bình thường không thấy anh buộc như vậy?”

“Vì nhiệm vụ thôi! Em có thấy vệ sĩ nào rảnh rang mỗi ngày đổi một kiểu tóc không?”

Đường Tương Mạt ngẩn ra, không phản bác được. Cô thiếu chút nữa thì quên, anh là vệ sĩ của cô, quan hệ của hai người bắt đầu từ khách – chủ… Mặc dù từ Nam Mỹ trở về, quan hệ của hai người đã thay đổi, Hoắc Vu Phi vẫn không hề quên đi nhiệm vụ bảo vệ cô.

Cô biết rõ đó là do tình cảnh của cô lúc đó có nguy hiểm, nhưng… chẳng lẽ sau này cũng như thế sao? Cô không thể nào mặc nhiên coi người đàn ông của mình là lá chắn được. Chỉ một lần của Louis đã khiến cô mất kiểm soát, nếu như việc đó xảy ra lần nữa, cô không biết mình sẽ có phản ứng gì nữa đâu…

Cô không thể để mình rơi vào nguy hiểm nữa. Cho dù là vì anh, vì bản thân cô, hay là vì tương lai của hai người.

“Vu Phi….”

“Hả?” Anh còn chưa kịp phản ứng, Đường Tương Mạt đã cởi mái tóc đang buộc đuôi ngựa của anh ra. Mái tóc dài chấm vai theo đó mà xõa xuống. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô khiến anh im lặng.

Ánh mắt cô sâu thẳm, mang theo chút u sầu, “Tóc của anh… Sau này anh thích kiểu gì thì cứ buộc kiểu đó, được không?”

Cô vuốt tóc anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khiến trái tim anh rung động, nổi lên từng gợn sóng. Trong lòng anh rộn rạo, khó giữ được bình tĩnh, hiểu được những lời cô chưa trực tiếp nói ra…

Không cần phải bảo vệ em nữa, anh không phải là vệ sĩ của em, chúng ta là người yêu, không phải sao?

Hoắc Vu Phi giật mình.

Bởi vì anh không biết nên trả lời thế nào dưới ánh mắt trông đợi của cô.

Không phải anh lâu ngày thành yêu công việc này, có điều trừ làm vệ sĩ của cô, sau này anh còn có thể làm gì nữa đây? Anh hiểu Đường Tương Mạt không cần anh phải gánh vác chuyện tương lai, nhưng ít nhất, anh nên có thứ gì đó của mình, một chút sự nghiệp, không thể ngay cả cuộc sống của mình cũng đợi cô cung cấp được. Đây là một vấn đề cần phải giải quyết, anh phải suy nghĩ kỹ…

Seattle nằm ở miền Tây nước Mỹ, giáp với Canada, khí hậu ấm áp. Khác với Miami ồn ào náo nhiệt, Seattle mang đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh thanh bình dễ chịu, khí hậu nhiều mưa cũng làm cho Seattle mang một cái tên khác: thành phố mưa. Đường Tương Mạt rất thích cái tên này, lại càng thêm yêu thích thành phố này, có điều thứ làm cô thích thú hơn nữa chính là trụ sở của nhà sách ảo Amazon cũng được đặt ở đây.

Cô vừa xuống máy bay liền duỗi người, ngồi máy bay suốt mười tiếng đồng hồ khiến toàn thân cô đều mệt mỏi. Hoắc Vu Phi kéo hành lý, nghĩ đến phải dẫn vợ tương lai về gặp mẹ, thật ra trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

Hai người đi ra khỏi sân bay, đang định gọi xe thì đột nhiên một người đàn ông vóc người cao lớn đội mũ che kín hơn nửa khuôn mặt đi tới. Đường Tương Mạt vốn không hề chú ý tới người đàn ông này, là Hoắc Vu Phi theo bản năng che chắn trước người cô, “Sir?”

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành một độ cong vô cùng quyến rũ. Mặc dù đã lâu không gặp, anh ta cũng gầy đi rất nhiều, nhưng Đường Tương Mạt vẫn nhận ra được, “Hugo….”

“Hi, Molly.” Anh kéo cao vành mũ lên, để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được nét anh tuấn.

So với Louis lạnh lùng ngạo mạn, Hugo mang lại cho người ta cảm giác dịu dàng như gió xuân. Cô không giấu được kinh ngạc: “Anh… Anh không bị làm sao chứ?”

Dù sao cũng là rơi vào tay gã Louis giết người không chớp mắt ấy, cô thực không dám có ý nghĩ lạc quan về ‘kết quả’ của người bạn trai cũ. Hôm nay gặp được nhau nơi quê người, cho dù em trai người bạn trai cũ đã làm gì với cô, vẫn là chuyện vui.

======

Chú thích: