
a xương quai xanh, hắn dừng lại ở ngực, đầu lưỡi linh động khám phá làn da mượt mà trắng mịn.
Người cô như trống rỗng vô lực dựa vào vách tường, ngẩng đầu lên, cơ thể căng thẳng, nhịn không được liên tục thở dốc, chỉ cầu mong hắn đừng dừng lại, làm cho cảm giác hạnh phúc này tồn tại vĩnh viễn.
“Tiểu Thuần, em tra tấn đủ chưa …” Cô gật đầu, không còn hận thù, một chút cũng không còn.
“Vậy …” Hắn theo đường cũ hôn lên, liếm nhẹ vành tai cô, “Thử lại một lần tình yêu cũng dục vọng giao hòa tốt đẹp?” An Dĩ Phong không nói những lời này, cô đã kìm lòng xuống, nhưng đã nhắc đến, cả người cô lại phừng phừng tức giận.
“Anh nói thì hay lắm! Lần trước cái gì mà dục vọng cùng tình yêu
[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 29) (3)
giao hòa tốt đẹp …
Anh rõ ràng bắt nạt em không có kinh nghiệm!” “A?” Hắn vừa cười vừa tiếp tục nhấm nháp vành tai cô, đầu ngón tay trượt xuống dưới, “Lần trước, em không hài lòng sao?” Hài lòng? Nếu nói theo cách của An Dĩ Phong, đó là chết trong sung sướng …
Thống khổ đồng thời lại là hưởng thụ.
Có thể vì hắn mà hi sinh, chịu đựng …
Vấn đề là …
Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Không phải em không hài lòng …
Là bác sỹ chuẩn đoán: Xương sườn thứ năm ngực phải có vết rạn, cánh tay, chân hơn mười chỗ tụ máu …
Nói em bị nhiều lần xâm hại thô bạo …” An Dĩ Phong giật mình nhìn cô đau lòng: “Nghiêm trọng vậy sao?” Cô gật gật đầu khẳng định: “Họ còn nghi ngờ em bị người khác …
Còn muốn tiếp tục xét nghiệm, may mà ba em không đồng ý.” “Việc như vậy …
Còn tiếp tục xét nghiệm?” “An Dĩ Phong, nói thật cho em.” Cô cuối cùng đã có cơ hội hỏi điều mình đã nghĩ từ nhiều năm trước: “Không phải là anh lấy em làm công cụ phát tiết …” Hắn vẫn cười đến cợt nhả, nhưng đáp án lại làm cô bất ngờ, “Cũng không thể trách anh, anh cũng không kinh nghiệm.” “A? Anh, không phải cũng là lần đầu tiên?” Hắn vuốt vuốt mặt cô, ngữ khí trung trinh như một: “Em không chỉ là người phụ nữ đầu tiên của anh, còn là người phụ nữ cuối cùng của anh!” Cô vụng trộm cười, những lời này nghe thật thoải mái, nhưng hình như là cố tình để tránh nặng tìm nhẹ thì phải! “Em yêu tâm, lần này anh sẽ nhẹ nhàng, cam đoan không làm em thất vọng.” Hắn kéo tay cô, cũng không quên cầm lấy túi xách.
“Không được, anh phải đọc hết số thư này trước!” Động tác hắn cứng đờ, dừng lại, “Không phải là em đùa anh đấy chứ?” “Đọc thiếu một bức đừng nghĩ động vào em.” Cô nghiêm túc nói, cô không muốn giây phút gặp lại sau bao năm trắc trở xa cách, hắn vẫn nghĩ đây là yêu đương vụng trộm.
“Rốt cuộc em muốn tra tấn anh đến khi nào?” “Đến khi anh cảm thấy chính mình tội ác tày trời, muốn nhảy xuống biển tự sát!” “Hiện tại anh đã muốn nhảy!” “Vậy còn chờ gì?” Hắn suy nghĩ một chút, “Anh phải xem xong thư đã …” ————————- Hai người lại trở về quán café, đúng lúc trong quán không có khách.
Tư Đồ Thuần trước đóng cửa, cho nhân viên nghỉ sởm, sau rót hai ly nước đá đặt lên bàn.
An Dĩ Phong mở túi, vừa nhìn thập phong bì dày, mặt đen lại: “Nhiều như vậy?! Cả đêm cũng xem không xong mất …
Hay để mai?” Vừa thấy Tư Đồ Thuần trừng mắt nhìn mình, hắn khẽ cắn môi, xắn tay áo: “Em giúp anh pha chén café nâng cao tinh thần.
Nếu không cẩn thận anh đang xem ngủ gật mất, em nhớ đánh thức anh dậy” “Nếu anh có thể ngủ, em trực tiếp đem anh ném xuống biến!” “Em có thể nhẫn tâm vậy sao?” “Anh có thể thử xem!” Hắn nửa tin nửa ngờ đặt tập thư lên bàn, cầm bức thứ nhất ….
Khi từng hàng chữ tiến vào mắt, hắn rốt cuộc cười không nổi! Đôi tay như ra rời, run run không lật được một trang giấy …
Bức thư rơi trên mặt đất, mỗi chữ như dao nhọn, đâm mạnh vào trong lòng hắn …
Ba: Con là Tiểu An, năm nay sáu tuổi, ba đang ở nơi nào?
[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 29) (4)
Hắn nhìn Tư Đồ Thuần đang uống nước đá, trước mắt mơ hồ, muốn mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cô cười với hắn: “Ngủ được sao?” Chỉ sợ cả đời này hắn ngủ không được! Hắn tiến lên ôm lấy cô, tham lam hôn tóc cô, mặt cô, môi cô …
Không phải dục vọng, không phải ham muốn, đơn thuần là muốn hôn từng tấc da thịt cô, tìm lại cảm giác ngày xưa, nồng ấm ngày xưa …
Hắn không đáng, hắn chỉ là một tên tội phạm, một thằng đàn ông không có tư cách cưới cô …
Hắn đã làm cái gì? Khi theo đuổi cô mở miệng thề non hẹn biển, sau một đêm phong lưu lại biến mất không dấu vết.
Cô gõ cửa cả một đêm hắn cũng không ra …
Hắn còn trước mặt cô, ôm người con gái khác ngọt nhạt …
Có thế nào hắn cũng không nghĩ đến, vì một thằng đàn ông như vậy, cô chẳng những giữ một lời hẹn ước mong manh mười năm mà chờ đợi, còn vì hắn sinh con! “Vì sao? Vì sao ….” Hắn thật cố gắng mới nói lên lời.
Cô ngả đầu trên vai hắn, hai tay ôm lấy, cô làm tất cả những thứ đó đơn giản vì giờ phút này: “Bởi vì em không muốn mất đi anh, cũng không muốn anh từ bỏ.” “Không muốn mất đi anh, có rất nhiều cách, đây là cách ngu ngốc nhất …” “Cũng là đúng đắn nhất!” Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm của hắn.
“An Dĩ Phong, em biết sự khó xử của anh.
Anh có dã tâm, có mục tiêu.
Hai mươi tuổi anh bị tình nghĩa trói buộc, băn khoăn, day dứt.
Không có em,