
dậy, hai tên thủ hạ vội kéo lấy hắn, “Phong ca, anh bình tĩnh một chút.” “Thế nào? Đau lòng?” Trác Diệu cười một trận đắc ý.
Hắn nâng mặt cô lên, vẻ mặt bỉ ổi: “Đẹp lắm, dáng người cũng rất nóng bỏng.
Mày thích cô ta như vậy, có phải được lắm không? Chốc nữa, tao cũng thử xem …” Lời Trác Diệu nói làm cô suýt nôn mửa.
Cô hết sức dãy dụa, nhưng hai tay bị trói chặt không thể nào nhúc nhích.
Hắn cười đến đnags khinh, một tay hắn đột nhiên chuyển qua cổ áo cô, gỡ cảnh phục …
Cô rốt cuộc không chịu được, giơ chân đá vào hạ thân hắn.
Trác Diệu nhanh nhẹn né về phía sau, tức giận giơ tay định cho cô một chiếc bạt tai.
Nhưng tay còn chưa kịp giáng xuống đã bị An Dĩ Phong che ở trước mặt cô nắm lấy.
“Họ Trác, mày, mẹ kiếp, không biết xấu hổ sao?” An Dĩ Phong gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, hết sức vùng về phía trước, thừa dịp Trác Diệu mất đà, lại dùng tay kia giáng một đòn vào mặt hắn.
Lại một tiếng xương vỡ vụn …
“Mày!” Trác Diệu lau máu ở khóe miệng, giận dữ: “Tao vì nể mặt Lôi lão đại định tha cho mày một mạng, xem ra là chính mày muốn chết!: An Dĩ Phong tiến lên từng bước, thủ hạ của hắn nhanh chóng chạy lại khuyên can: “Phong ca, xin anh bớt giận, có việc gì từ từ nói …” Hắn nhìn thủ hạ của mình, thở sâu một hơi, trở lại một cước đá vào chiếc bàn bên cạnh.
“Trác Diệu! Tao nói rõ cho mày biết, ở trong mắt tao, mẹ, mày chỉ là một con súc vật.
Nếu không để mặt mũi cho Khi Dã, mày có mười cái đầu cũng không đủ dùng! Hôm nay tao đến đây nhận sai, mày cho là tao sợ mày? Tao sợ là sợ tao lỡ tay đánh chết mày, trở về không có cách nào ăn nói với đại ca!” Ấm chén trên bàn đồng loạt rơi xuống đất, phát ra những tiếng chói tai.
Tiếng vỡ vừa dứt, ngoài quán rượu một đám người vây đến, không có một kẽ hở.
Trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí, dường như chỉ chờ An Dĩ Phong ra tay sẽ lao vào khai cuộc.
Sắc mặt Trác Diệu tái nhợt, không khỏi lui ra phía sau từng bước.
Thủ hạ của hắn cũng bắt đầu rối loạn.
Tư Đồ Thuần cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Thì ra An Dĩ Phong phong không ngu ngốc, biết tiên lễ hậu binh(1) Nhưng hoàn cảnh này cũng như tên đã lên dây, hết sức căng thẳng.
Nếu thật sự ra tay, cho dù An Dĩ Phong không có việc gì, hậu quả về sau cũng khó mà lường hết.
Cô đi qua, cúi đầu nói nhỏ: “Anh đừng kích động, không phải bất đắc dĩ, đừng động thủ …” “Anh biêt!” An Dĩ Phong nhìn thoáng qua tên thủ hạ vẫn gắt dao giữ lấy cánh tay hắn: “A Tô, đưa cô ấy đi trước.” “Vậy anh cẩn thận một chút, em chờ anh …” Cô vừa lui về phía sau từng bước, theo tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Trác Diệu bí mật đưa tay về phía say, một tên thủ hạ trao khẩu súng vào tay hắn …
Cô kinh hoàng, muốn kéo An Dĩ Phong mới nhớ ra tay mình đang bị trói về phía sau lưng.
“An Dĩ Phong!” Cô nhìn thấy Trác Diệu đã giơ súng lên, cô không kịp nghĩ bất cứ điều gì, phản ứng đầu tiên chính là lao về che ở phía trước An Dĩ Phong.
Một tiếng úng vang lên, cô chỉ cảm thấy ngực nhói đau một trận, trước mắt tối lại, miệng mở lớn lại không thể thở được.
Vài giây ngắn ngủi, cô nghe thấy An Dĩ Phong hoảng hốt kêu tên mình, cảm giác được hắn cúi người, nâng cô dậy, liên tục kêu vang vài tiếng …
“Không được!” Cô vừa lấy được hơi, khó khăn thở: “Em không sao, em co …
áo chống đạn …” Đáng tiếc, đã quá muốn.
Trước mắt cô đã là một màn đẫm máu Cô biết, tất cả đã quá muộn! Trác Diệu đã chết, kiếp nạn này, chạy trời không khỏi nắng…
Cô tuyệt vọng tựa vào trong lòng An Dĩ Phong.
Bây giờ, cô hoàn toàn không còn cách nào.
Những gì cô có thể làm cho hắn đều đã làm, có thể cản hắn cũng đã cản.
Hắn chết hay sống, chỉ Lôi lão đại có thể quyết định …An Dĩ Phong ôm lấy cô, xuyên qua đám Khi Dã bị làm cho chết khiếp bước đi.
“Trở về nói cho chú Cửu: Người là An Dĩ Phong giết, ông ta muốn báo thù thì chỉ cần tìm tôi!” (1) Tiên lễ hậu binh là trước thì dùng lễ nghĩa, sau thì mới dùng tới vũ trang.
Ý nói: Trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng đao súng để giải quyết.
[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 20)
Trên đường trở về, An Dĩ Phong dùng hết sức ôm cô, hôn từng sợi tóc.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, “Sao em ngốc nghếch vậy? Anh không đáng để em làm thế! Anh không đáng! “Em có áo chống đạn.” “Em nghĩ rằng anh không mặc sao?” “……” Cô không nói gì, đúng vậy!An Dĩ Phong quanh năm trong mưa bom bão đạn, sao có thể ngốc đến không mặc.
“Em có nghĩ đến, nếu viên đạn này vào đầu thì phải làm sao bây giờ không? Em bảo anh phải làm sao bây giờ?” “Em cái gì cũng không nghĩ.
Em chỉ sợ anh lại giống như anh trai em, bỏ mặc em mà đi!” Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể hắn: “Thế giới này không có gì đáng sợ hơn cái chết, cho dù hối tiếc bất kì điều gì cũng không thể làm lại …” “Anh hiểu!” An Dĩ Phong thực hiểu được.
Khi tiếng súng kia vang lên, cô ngã xuống trước mắt hắn.
Giờ phút đó, hắn hiểu được như thế nào là sống không bằng chết, càng hiểu được, như thế nào là thực sự bất lực …
——————– Để người Khi Dã không tìm được, Tư Đồ Thuần đưa An Dĩ Phong đến phòng ở trước kia của mình.
“Đâ