Nữ Hoàng Vampire

Nữ Hoàng Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322835

Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.

k. Hắn cứ nghĩ rằng việc mất trí nhớ của con bé là giả. Tất cả chỉ diễn để phục vụ cho vở kịch này mà thôi.

Nhưng hắnkhông ngờ….mất trí nhớ….ròi một câu nói không biết hắn là ai.

Gasun hai tay đường gân xanh hằn rõ, giả vờ lạnh nhạt nhưng ánh mắt chan chứa nỗi đau:

– Quên….quên ư….một tiếng quên dễ dàng vậy sao. Cô gieo rắc trong lòng bao người mầm hi vọng rồi dễ dàng ngắt cành non mới nhú như thế sao???

Kasumi khó chịu, ánh mắt đăm đăm nhìn Gasun.

– Tôi nói lại..TÔI KHÔNG QUEN NGƯƠI. VÌ THẾ ĐỪNG ĐƯA BẤT KÌ QUÁ KHỨ NÀO ĐỂ RÀNG BUỘC TÔI.

Gasun nhìn thẳng vào Kasumi.

Im lặng.

Im lặng.

Một lúc sau, hắn quay người bước đi. trước khi ra khỏi căn phòng, hắn quay người lại, nở một nụ cười rãng rỡ

– Vậy thì…hãy quay lại hai tháng trc nhé. Lúc em mới vào trường.

Nhưng lần này sẽ là ….TÔI THEO ĐUỔI EM.

Rồi bước đi không quên nhận xét “ trời hôm nay đẹp”

– HẢ?

Tất cả đồng loạt nhìn cái bóng mất hút trong màn đêm không khỏi giật mik.

Trên khóe miệng Kasumi, dấu vết một nụ cười vẫn còn rõ nhưng rất kín đáo.

Takashi đứng nhìn Kasumi hồi lâu cũng quay người bước đi, lao vút vào màn đêm

Kidosun giật mạnh tấm màn trên bức tường lộ ra một bức ảnh lớn chóan gần hết căn phòng.

Bỗng Kasama reo lên:

– Ơ….ảnh của tôi đây mà. Sao nó lại ở đây. Lần đó tôi trốn mọi người tới công viên trung tâm.

– Cảm ơn em. Thế là đủ.

Kidosun mỉm cười mãn nguyện nhìn Kasama.

– Thật sự có phải là em không Kasama. Kahanda ánh mắt tràn ngập hi

vọng nhìn cô gái trước mặt.

– Vâng…là em đây mà. Em đã sống cùng nhà với anh qua cơ thể Kasumi. Em đã xin ảnh đổi lớp mà thực ra hồi đó bị Kasumi xui khiến…..Cô bé nháy mắt cười nhìn Kasumi, nó chỉ nhẹ gật đầu…….à..còn vụ thức ăn nữa chứ.

Chưa dứt lời. cô đã bị Kahanda ôm chặt:

– Quả thực là em…vậy mà anh từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại em.

– Vâng…chính em cũng đnag cảm thấy như mơ. Suốt mười sáu năm qua, em đã sống cùng Kasumi. Một cơ thể hai linh hồn.

Kito khó chịu ra mặt, từ lúc có sự xuất hiện của Kasama thì Kahanda lờ hẳn Kasumi đi, giống như suốt mười mấy năm qua hăn schỉ đuổi theo hình bóng của Kasama trong Kasumi.

– Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc hội ngộ của hai người nhưng chủ nhân cần nghỉ ngơi

– Hiện tại chúng ta cần về Kí túc xá đã. Lâu đài có lẽ chưa đc sắp xếp lại. Kahanda chỉ dẫn.

– Mà nàng có thể ở đây mà. Kidosun nhìn Kasama cười.

– Sẽ không bao giờ. Ta không thể để em gái tại nhà kẻ giết cha mẹ nó.

Kahanda gằn giọng.

– Ơ…ơ…..ở đó là nghị viện xử lí chứ có phải tôi đâu..Kidosun nghe Kahanda nói thé thì ủ dột.

– Mẹ…đúng rồi anh Hai ơi…chúng ta về nhà thôi.

Kasama hốt hoảng nhìn hắn . Hắn gật đầu rồi ngượng ngùng nhìn Kasumi:

– Em cũng đi luôn chứ.

Nó chẳng nói gì, lạnh lùng nhìn hắn rồi bước đi, trong đầu không ngừng tự hỏi “ Mẹ…..bà là ai????”

Takashi vừa rời khỏi đó là lao ngay vào rừng. Dồn toàn bộ nỗi đau, tình yêu bị quên lãng vào những đòn đánh. Bây giờ chẳng ai còn nhận ra một Takashi trầm tĩnh trước mọi biến cố, một Takashi lạnh lùng như bao người ngưỡng mộ bời vì đơn giản hăn cũng có trái tim. Nó cũng có giới hạn của nỗi đau.

Những thân cây gãy đổ nghiêng ngả. Đến khi chẳng còn đủ sức để vung đòn nữa thì hắn mới ngồi sụp xuống gốc cây…vò đầu bứt tóc^^

– Quên…..Em nghĩ dễ dàng thế hả Kasumi. Nhưng rốt cuộc người tôi yêu là ai.. Kasumi hay Kasama đây…Tôi yêu cái sự tự tin vô bờ bến của em. Yêu sự hồn nhiên vô tư, sự hiếu thắng khiến người ta cũng kinh hãi nhưng những nét dịu dàng đôi khi lại khiến người ta mềm lòng tưởng chừng như em mong manh dễ vỡ…..điều đó là ai..là ai??????

Nước mắt mặn chát trên đầu lưỡi, chạy dọc trên gò má.

Có lẽ kẻ lạnh lùng ms đau khổ nhất.

– Giết chết con nhỏ đó cho ta….

Tiếng hét vọng cả khu rừng. Một đoàn người đuổi theo một cô gái, nét mặt đầy vẻ thick chí. Mình đầy vết thương nhưng cô gái không ngừng tìm mọi cách đánh lại chúng. Nhưng rồi đuối sức dần. Và cô nhìn thấy bóng người ngồi dưới gốc cây. “ chỉ có hăn smới giúp đc mik’’..cô dặt cược tính mạng vào gã. Cô lao nhanh tới gần gốc cây rồi ngất lịm.

– Giết nó đi. Con rang này dai sức gớm. Lấy đầu nó về gặp nhị tiểu thư nhận thưởng, còn lại cho tụi mày tùy ý sử dụng.

Rồi cô ta cúi gần mặt cô gái:

– Haco…đừng hận ta..ta cũng chỉ là làm việc theo lệnh chủ nhân như người mà thôi. Có trách thì gặp nhị tiểu thư mà tính sổ….ha.ha

Khi cô vừa quay lưng đi thì:

– Chà….chà..ỷ đông hiếp yếu cơ ak..chơi bẩn quá.

– Mày là thằng nào. Bò ra đây, bổn tiểu thư còn tha cho.

– Câu ấy phải để ta nói mới đúng chứ.

Bóng người đứng dậy tiến lại gần. Đến khoảng cách đủ nhìn rõ mặt đối phương thì cô ta mặt cắt không còn giọt máu, hốt hoảng:

– Ta..a.ka.a..shi..ii..thiếu….gi..a..a

– Lớn giọng gớm cơ mà..sao lắp bắo không nên lời thế kia

– Thiếu…gia.a.

– Ta cũng nổi tiếng dữ ha…Hắn cười khẩy

– Danh tiếng thiếu gia..không ai là không biết.

– Ukm.thế xử thế nào nhỉ

– Dạ….xin đã thất lễ với ngài…rồi quay ra phía sau. Rút nhanh.

Đoàn người lủi nhanh, khu rừng lại yên tĩnh.

Hắn cũng định bỏ đi nhưng thấy người phía sau không có một biểu hiện nào là sẽ tỉnh dậy ngay, hắn t


Duck hunt