
lỗi ! – mắt Ken hiện rõ tia đau khổ.
– Anh vốn dĩ ko tin tôi ! – Pj cười nhạt.
Hơi men xông lên làm Ken choáng cả đầu óc, căn bản là mọi cảm xúc khá là mơ hồ, dù là Ken chẳng say đến mức chẳng biết gì nhưng độ cồn đủ để Ken ko thể kiểm soát 1 vài hành vi của mình. Tên đó cuối xuống hôn nhỏ, cái hôn mãnh liệt, vồn vã, đã rất lâu rồi họ mới có được cái hôn như vậy ! Pj khảng pháng quyết liệt nhưng bị Ken khóa chặt cả 2 tay, cả cánh môi đó, nhỏ nhất quyết ko hé ra nhưng rốt cuộc vẫn bị bàn tay kia sờ soạng nhất quyết bắt nhỏ phải mở miệng, gian phòng vang lên tiếng rên khẽ, thừa dịp đó, chiếc lưỡi Ken thuận lợi tiến vào, nhiệt độ trong phòng tăng cao đột ngột, mọi hành động đều chứng tỏ bao nỗi nhớ, bao niềm mong mỏi, bao khát khao của Ken trong phút chốc đều bị vỡ òa, hơi men trong người ko sao khiến Ken có thể kiềm chế mọi thứ được ! Nụ hôn điên cuồng, khiến cánh môi Pj đỏ rát, Pj nhận ra nụ hôn ấy còn chất chứa bao đau đớn, thương tổn và giận dữ, những dậy sóng của lòng Ken mà tên đó đã chôn sâu trong lòng mình.
Ken biết đau thì nhỏ cũng biết đau mà !
Bàn tay hư hỏng kia di chuyển khắp nơi khiến Pj như bừng tỉnh, nhỏ dùng hết sức đẩy Ken ra rồi luống cuống ngồi dậy.
– Người bị cho là dơ bẩn như tôi ko đáng để anh chạm vào đâu ! Tôi ko phải người yêu, ko phải bạn tình, … thế nên đừng cư xử với tôi theo cách đó ! – nhỏ nắm chặt tay mình, móng tay ấn sâu vào phần da mỏng, đáng cười là nhỏ cũng khao khát nụ hôn đó.
Ken có vẻ đã tỉnh táo hơn, có chút ý thức được những gì mình đã làm, tên đó vuốt mặt mình, nhìn nhỏ chăm chăm, lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc ko tên ~
– Anh say rồi ! Nghỉ ngơi đi !
Pj nói rồi quay người đi thật nhanh. Có lầm ko nếu Ken nói Ken thấy nhỏ rơi nước mắt ?
Lòng lại đau, tim đau … cảm giác tê tái tràn về, bàn tay đang cầm chiếc áo dơ mà nhỏ đã giữ trên tay ban nãy quăng mạnh xuống sàn:
– K.hốn kiếp ! Mày đã hành động điên gì thế ?
Đúng là men rượu đôi khi gây ra tác hại quá lớn, bức tường Ken cố dựng lên, mọi thứ Ken cố giấu kín chỉ trong mấy giây đã vỡ òa, cảm giác đau đớn mà bản thân cố trốn tránh lúc này đây lại hiện hữu rõ ràng ! Ken cười cay đắng, sao cứ phải hành hạ, dày vò nhau như thế ?
Tên đó ngồi trong phòng 1 lúc khá lâu rồi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, ra ngoài cùng mọi người khuấy động buổi tiệc !
Sẽ lại là rượu giúp tên đó vão những lúc này ~
Chương 28.6
Cả đám 4 người bọn nó hơi chật vật, Jun và Ken đã ngà ngà say.
– Chở được ? – nó nhướng mày hỏi hắn.
Jun bất ngờ đặt 2 tay lên vai nó, cả thân người có chút chao đảo ko đứng vững.
– Em ko tin người yêu em à ?
Đáng ghét thật ! Chẳng biết với mọi người hắn cư xử thế nào, nhưng cái cách hắn cư xử với nó y như rằng 1 kẻ trăng hoa, nếu là lúc trước hắn say, thì hắn sẽ ko nói lấy nửa câu, những lúc đó trông đáng sợ hơn bình thường nhiều, có chăng là những lần say rượu đều gây với ba mình ầm ỹ- về vấn đề này thì cả bọn chưa được chứng kiến chỉ nghe truyền tai nhau nhưng thật khó tưởng tượng về điều đó, cả bọn thường tự hỏi những lúc ấy hắn trông hung tợn như thế nào, nhớ có lần 1 đứa trong nhóm vô tình nghe được tiếng hắn quát tháo qua điện thoại trong căn phòng kín chỉ khép hờ cửa, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ của thủy tinh vang lên và nói liền là 1 màn ăn chơi đến tận sáng, nếu ko thì hắn lại đi đánh nhau mở rộng địa bàn, tuy nhiên, trường hợp đó xảy ra ko nhiều bởi lẽ hắn chỉ tự chuốc say mình khi nào tâm trạng thực sự tệ.
Có 1 sự thay đổi nhỏ là hắn của hiện tại chịu hòa nhịp với cuộc vui cùng mọi người thay vì ngày trước chỉ là nhấp môi hờ hững, im lặng và quan sát mọi người, chính vì thế, nên trong mắt cả bọn dù hắn đúng là 1 vị chỉ huy tốt nhưng quả thật rất xa cách, thật tốt khi giờ đây hắn dễ gần hơn và mọi người thỉnh thoảng cũng trêu đùa hắn bằng những câu nói vu vơ. Và nó vui vì điều đó, hắn thoát ra được khỏi vỏ bọc của mình, từng bước trở về cuộc sống đầy màu sắc, đó quả là một cuộc trốn chạy đầy ngoạn mục, cam go, cả hành trình đã qua là chuỗi ngày khó khăn với muôn vàn nỗi đau hòa lẫn cùng nước mắt !
Nó chẳng thể mường tượng được là hắn đã vòng vèo qua bao nhiêu con phố để đưa nó về đến nhà, nó đánh thượt 1 cái.
– Sao lại là nhà anh ?
Hắn đưa mắt nhìn quanh quẩn 2 bên đường, có vẻ như rượu khiến mắt hắn mờ đi, hắn phải híp mắt lại thật nhỏ để quan sát cảnh vật.
– Oh sh** , nhầm mất ! – giọng khàn và lè nhè có chút khó nghe – Để tôi quay xe lại !
– Ko cần, vào nhà !
Từ bar đến đây, quãng đường ko xa mà hắn đã vòng vèo đến hơn nửa tiếng, nếu bây giờ để hắn đưa về thì ko biết bao giờ nó mới đặt chân vào nhà được. Đúng là hắn vẫn đưa nó về nhà được an toàn, chỉ là mất đi sự sắc bén và nhanh nhạy, nhưng lý trí của hắn bị rượu chuốt say mất rồi.
– Anh hay lắm ! – nó nghiến răng.
Ko khó khăn để đưa hắn vào phòng vì đã có sự giúp đỡ của những người giúp việc. Nó giúp hắn vệ sinh tay chân bằng nước ấm, bàn tay chỉ vừa đưa chiếc khăn bông lên lau đã bị hắn giữ lại và ghì nó xuống giường, ko thể ngồ dậy được vì hắn đã tạo ‘cái lồ.ng’ bao phủ lấy nó bằng cách chống tay 2 bên người nó và