
ó nên mất đà mà ngã xuống luôn.
– Ơ … Nan ?
‘Cơn chấn động’ khiến Nan tỉnh luôn sau giấc ngủ, thật chẳng biết vì sao thỉnh thoảng Nan hay bùng học vài tiết vậy mà vẫn giỏi như thường, thật là khiến người ta ganh tị mà ~
– Cậu làm gì ở đây vậy ? – hỏi xong Mon rất muốn cốc lên đầu mình 1 cái, vậy mà cũng hỏi, rõ ràng là đang ngủ chứ làm gì mà còn hỏi như thế chứ.
– Ngủ ! – câu trả lời ko ngoài dự đoán – Cậu lo mà tìm sách, chú tâm vào việc học chút đi !- Nan đứng dậy chỉnh trang lại đồng phục.
– Cậu có biết chuyện của chị Khánh Hạ ko ? – Mon được dịp hỏi luôn.
– Biết ! Chẳng biết kẻ nào giở trò nữa ! – Nan.
– Thế chị ta có sao ko ? – Mon.
– Ko có gì đáng lo đâu ! Cậu chú tâm vào việc học là được rồi ! Lo nhiều quá cũng ko giúp được gì đâu ! – Nan.
– Nhưng mà …
– Nhưng? Đừng có mà quên là ngày mai cậu phải đến nhà tôi mà học đó ! Học hành ko nghiêm túc tôi báo cáo lại với cô đó ! Tôi đi trước !
Thật là tức điên mà, đùa với con bé chắc !!! Có cảm giác như bị xoay như chong chóng ý, ai cũng vậy, nói chuyện với nhau chưa được bao nhiêu câu mà cũng rời đi hết là sao ? ToT
.
Cậu con trai đuổi theo người con gái rồi kéo vào phòng học trống gần đó.
– Thái độ mấy ngày nay là sao hả ? – nhíu mày.
– Anh đi mà tự hỏi mình đấy ! – người con gái dằn tay ra.
– Tôi đã làm cái gì chứ ? – nắm chặt tay người con gái hơn.
– Anh bắt đầu có tình cảm với người con gái đó ! – chẳng vùng vẫy nữa, để yên tay.
– Anh … – người con trai bỗng đứng lặng.
– Thấy chưa? Hah, giả mà thành thật hả ? Đi đi … – người con gái dứt khoát giật tay ra.
– Em đã hôn người con trai đó … – người con trai nhẹ giọng.
– Em cố gán ghép họ lại với nhau bằng cách li gián họ, nụ hôn đó, là để cho người con trai đó tự thấy là dù có thế nào thì chẳng ai có thể mang lại cho cậu ấy cái cảm giác như người con gái kia được ! Anh chẳng hiểu em như ngày xưa nữa … – nét mặt có vẻ đau khổ.
– Anh … không … Anh xin lỗi ! – cúi đầu.
– Là do em dại vì đã mang anh theo vào trò này nên em chẳng trách anh đâu ! Là em sai, tất cả là do em hết ! – nước mắt bắt đầu rơi.
– Anh xin lỗi … Là anh sai vì đã để khoảng cách chúng ta thành ra như thế này ! Anh sẽ ko như thế nữa … Anh yêu em mà !
– Từ bao giờ ta lại có thể lướt qua nhau như người xa lạ như thế ? Từ bao giờ anh bắt đầu chú tâm vào nỗi buồn của người con gái đó hơn em ? Từ bao giờ người yêu của em lại bên cạnh người con gái khác còn nhiều hơn cả thời gian bên em ? Từ bao giờ tin nhắn và cuộc gọi cũng thưa dần ? Từ bao giờ ……….. ?
Cứ như thế mà có biết bao câu hỏi ‘ từ bao giờ’ được đặt ra …
– Anh chỉ coi cô ta là 1 người em, 1 người bạn thân trên mức bình thường 1 chút … Em biết là anh yêu em mà, đúng ko ?
– Nhưng phải làm sao khi em cảm thấy những điều đó sắp đi quá giới hạn ? – mỉm cười yếu ớt.
– Sẽ ko … Anh sẽ ko phạm sai lầm nữa … – bất lực qua từng lời nói và cử chỉ.
– Chẳng ai đảm bảo được gì cả … Em nghĩ anh cần có thời gian cho quyết định của mình !
Cô gái mỉm cười, nụ cười đó khiến người con trai cảm thấy mọi thứ thật tồi tệ.
– Yên tâm là dù có thế nào em cũng chấp nhận ! ^^ Là em ko được như người ta mà ~
Giây phút người con gái đó lướt qua, người con trai đã giữ lấy cánh tay … nhưng vô vọng …
– Tạm thời đừng gặp nhau cho đến khi anh có 1 quyết định rõ ràng ! Hẹn gặp lại ~
Chỉ còn người con trai với gian lớp trống, là vì bản thân đã sai khi lỡ để tim mình chệch nhịp đi vì 1 người khác, đó chỉ là 1 cơn say nắng, 1 sự ngộ nhận hay là 1 tình cảm thật lòng ? Tình cảm thật khó lý giải, cảm giác của bản thân mình còn khó lý giải hơn gấp hàng vạn lần …Là bản thân đã sai khi vô tâm với người con gái mình yêu như thế … Ko thể nào để mất đi mối quan hệ này chỉ vì 1 phút lỡ lầm như thế, cảm xúc nhất thời, vẫn còn có thể kiểm soát và dừng lại khi chưa quá muộn mà ! :’)
Chương 24 – 3
Tâm bão kéo về Sài Gòn khiến thời tiết thay đổi nhanh ko ngờ được, mới sáng đó trời nắng ửng như thế mà bây giờ mưa đã giăng trắng xóa cả bầu trời, Mon nhìn ra ngoài trời mà thầm than trong lòng, dạo này nhỏ hay đi học bằng xe buýt, nhưng vì chiều nay phải qua nhà Nan lấy lại kiến thức nên quyết định là đi xe đạp cho tiện, ấy vậy mà trời lại trút xuống 1 cơn mưa hoành tờ- ráng thế kia !?! Số con rệp mà, mọi hôm con bé thích coi dự báo thời tiết lắm, vì con bé là kiểu người thích những hoạt động ngoài trời, ban sáng tự dưng hứng lên đi sớm nên dự báo thời tiết cũng chẳng ngó tới, kết quả là thế này đây, báo hại chẳng mang theo áo mưa, dạo này quyết tâm học hành trong Mon sôi sục dữ lắm hay sao mà trong thân tâm cứ bắt buộc phải qua nhà Nan cho bằng được, ko thể phũ nhận là ngay cả bản thân con bé cũng mong đến ngày qua nhà Nan học mà, chỉ là ở nhà Nan có những kỉ niệm rất đáng trân trọng dù là kỉ niệm đó vui hay ko, vả lại đôi khi con bé cảm thấy Nan quá cô độc, cũng quá sớm đối với 1 cậu nhóc như Nan mà phải tự lập như thế !
Chẳng biết nhỏ đã đạp xe đến nhà Nan như thế nào, chỉ biết khuôn mặt rát buốt do nước mưa cứ bạt vào khi chạy, bên tai vẫn còn ong ong những câu rủa xã do xém va trúng người đang lưu th