The Soda Pop
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322221

Bình chọn: 10.00/10/222 lượt.

anh không quen cô, cô cũng chẳng quen anh, không biết tên và chưa hề biết tuổi, họ chỉ vừa gặp nhau chưa đầy 30 phút trước… Nhưng có một thứ ở anh mà Linh không thể vờ như không quen biết, chính lại là khuôn mặt. Sự giống nhau làm Linh có cảm giác nghẹt thở khi ngồi sát bên anh! Ánh mắt Linh nhìn những rặng cây lướt qua rất nhanh bên đường, bất giác nghĩ đến những đợt sóng bão nơi biển quê… nhắm mắt… rung mình.

Anh không thích những cô gái tạo cho mình cảm giác nặng nề thế này. Anh tìm đến họ để vui vẻ, thư giãn và giải tỏa, hoàn toàn không để “hành xác”. Con bé ấy từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào, nhìn cái mặt nó cũng không nên hỏi thì hơn. Anh tự hỏi mình có điên không khi rủ nó đi uống café trong một buổi chiều đẹp như hôm nay… Thật không trọn vẹn!

– Alô!

– Okie, chỗ cũ, 5 phút.

Vũ đột ngột quay đầu xe, nhanh và gọn, khiến Linh giật mình, thoát khỏi dòng kí ức miên man… im lặng… vẫn im lặng.

Quán café rộng và hoành tráng hơn Linh nghĩ. Nó nằm bành trướng trên cả hai mặt phố, bề ngoài trông có vẻ sành điệu và khá “dân chơi”. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cô hiểu ngay rằng nơi đây thực sự không dành cho mình, Ánh đèn xanh đỏ chập chờn, tiếng những bản rock được mở hết volume làm Linh thấy buồn nôn.

– Cô có thể đi ra nếu muốn, thưa quý cô!

Chàng trai có vẻ mất kiên nhẫn trước vẻ mặt khó chịu của con bé không biết điều. Anh nói và chân vẫn lạnh lùng bước. Linh lặng lẽ nhìn theo tấm lưng thân thương: “Không, nơi nào có anh, có những thứ thuộc về anh, chính là nơi bình yên nhất đối với em”. Cô nghe văng vẳng trong đầu lời phủ định.

– Em không nói là mình không đi mà!

Cô bước nhanh hơn.

– Tốt, tôi không ưa loại con gái suốt ngày tỏ ra yếu đuối đâu, cô gái ạ, cư xử cho biết điều chút, Hoàng Vũ không phải một thằng lịch sự thưa cô! – Vâng, anh tên là Hoàng Vũ, Hoàng Lê Vũ.

Vũ kéo Linh lại một góc bàn, nơi đám bạn của anh đã đợi sẵn. Anh nằm dài xuống ghế, đối diện cô gái có đôi mắt rất thu hút, đang phì phèo hút thuốc, và thích thú với làn khói bay ra từ khuôn miệng xinh xắn. Linh định bước lại bên Vũ một chút, thì một trong những tên con trai trong hội đứng lên:

– Xem nào, hàng mới hả? Chẹp, ngon đấy!

Cả bọn cười to, Vũ cũng cười, nhìn cô, lại truy tìm một chút cầu cứu… Lần thứ hai trong một buổi chiều, Vũ thất bại.

– Gái quê, chắc hàng chuẩn…. cẩn thận không fake, chú em ah! Lũ trẻ ranh giờ giả nai kinh lắm.

Linh cảm nhận được bàn tay mình đang nắm chạy lại, máu đang nóng dần lên. Hai năm nay, cô đã học được cách im lặng, im lặng đến nhạt nhẽo.

– Khen thừa! Hàng của anh Vũ cô nào chả ngon!

Nói xong anh hất hàm về phía một cô gái trẻ đang đi tới với khuôn mặt không mấy thiện chí. Cô đi giày cao gót da báo, mặc một chiếc váy bằng vải bóng, bó sát lấy thân hình hoàn hảo. Một cô gái đáng để chiêm ngưỡng! Linh vẫn đang ngẩn ngơ nghĩ…

– Bốp, bốp….

Hai tiếng bốp liên tiếp làm Linh choáng váng đến suýt ngã, mọi thứ quay cuồng, đảo lộn, may thay anh bạn ban nãy đã kịp đỡ vai Linh.

Linh chậm chạp ngước lên nhìn hung thủ, Vũ đang nắm chặt bàn tay cô gái, khuôn mặt anh đỏ bừng giận dữ, cảm giác anh muốn nghiền nát cô gái thấp hơn anh cả một cái đầu. Bốn mắt nhìn nhau đầy hằn học, không hề chớp. Mọi sự tức giận như dồn lên đôi mắt đang trợn lên của anh. 1 phút, 2 phút. Một đôi mắt cụp xuống, ươn ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống khoảng sàn trống giữa họ, rồi nhiều hơn, rồi lã chã, đua nhau rơi. Chính là cô gái ấy. Cô ta khóc… Trong tiếng khóc ấy có những lời thổn thức:

– Anh à, cho em biết lý do đi, chỉ mới hai tuần mà, mình đã yêu nhau mà, cho em biết lí do đi anh?

Linh nhìn đôi mắt Vũ, quầng lửa ban nãy không còn nữa, thay vào đó là thái độ hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm, bất giác Linh đồng cảm với cô gái vừa tặng cô hai cái bạt tai. Cô ấy nhỏ bé và yếu đuối trước đôi mắt người mình yêu, như cái cảm giác cần chở che mỗi khi Linh nhìn vào mắt Dương ngày nào.

– Vũ, đừng đối xử với em như thế được không? Em xin anh đấy, là em sai, em không tốt, em sẽ thay đổi mà anh. – Cô gái vẫn tiếp tục đầy thảm thiết, mọi người xung quanh tạo thành vòng tròn khổng lồ bên ngoài bàn của họ. Nhưng không ai nói một lời nào, Linh tin họ muốn chàng trai kia nghe thật rõ và hiểu cho lời khẩn cầu của cô gái tội nghiệp.

– Đúng rồi, em sẽ thay đổi, em hứa, Vũ…

– Cô đừng ở đó và lải nhải tên tôi nữa… Xéo về với ông bà già bụng mỡ của cô đi. Biến khỏi mắt tôi!

Có những tiếng yeah yeah, way way của đám thanh niên xung quanh. Vậy là cuối cùng người cần nói cũng lên tiếng, dứt khoát và vô tình, cô gái ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cô yêu,… im lặng, sự im lặng nghẹn ngào…

…và quay lưng, bước đi chênh vênh như sắp ngã, nhọc nhằn bước về phía cửa. Rồi:

– Anh nợ cô ấy hai cái tát ban nãy đấy!

Cô cười, đau đớn, mỉa mai và bước ra đường. Sau tấm kính của, Linh còn kịp nhìn thấy dáng cô xiêu vẹo trong nắng chiều hắt nhẹ.

– Cô không biết tránh ra à? Thích đứng đấy ăn đòn à? Hay muốn tôi đem cô về chăm sóc vì bị bồ cũ của tôi bạt tai!

Vũ lại lớn tiếng, mặt đỏ bừng bừng, chứng tỏ cơn giận trong anh chưa hề nguôi ngoai. Mặ