XtGem Forum catalog
Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323252

Bình chọn: 9.5.00/10/325 lượt.

một buổi. Trước khi ôm tập đến học chung với nó, tao đã đi mòn gót trên đường Nguyễn Du. Bài thơ đó nó ép trong cuốn tập địa lý…

– Mày nói gì?

– Đông Anh chưng hửng

– Nhà người yêu mày ở trên đường Nguyễn Du?Tôi chưa kịp mở miệng, Đông Anh đã reo lên:

– Ồ, thế thì không phải rồi! Con nhỏ tao tặng thơ nhà ở trên đường Triệu Nữ Vương kia mà!

– Mày nói sao?

– Tôi như va phải tường, miệng há hốc

– Nhà con nhỏ đó ở đường Triệu Nữ Vương?

– Đúng vậy!Tôi bàng hoàng:

– Thế nó tên gì?

– Tên Nhạn.

– Nhạn hở?

– Tôi ngẩn ngơ

– Thế thì không phải! Bạn gái của tao tên Quyên.

– Thấy chưa!

– Đông Anh cười đắc thắng

– Thế mà mày không chịu tin tao. Tao chả phải là đứa hèn, cũng chả tán tỉnh gì người yêu của mày sất, đúng không?Trong khi Đông Anh mặt mày tươi hơn hớn thì tôi xụi lơ như kẻ chết rồi. Nếu bạn trai của nhỏ Quyên là Đông Anh, tôi còn có cơ hội để xác nhận quyền tác giả của mình đối với bài thơ kia, và qua đó bày tỏ tình cảm của tôi với nhỏ Quyên kiều diễm. Bây giờ, biết được tình địch không phải là Đông Anh, tôi như người đi vào hẻm cụt.

– Nhỏ Nhạn không nhận được bài thơ của mày thật hở?

– Lâu thật lâu, tôi mới lên tiếng hỏi.

– Ừ.

– Sao vậy?Đông Anh gãi đầu:

– Tại tao không dám đưa tận tay nó. Tao nhờ anh nó đưa giùm.Tôi cười khảy:

– Và cũng như mày, anh nó không đem bài thơ về cho nó mà đem tặng ột đứa con gái khác?Đang chế giễu, tôi bỗng sáng mắt hỏi dồn:

– Thế anh nó là ai?

– Anh nó là thằng Hoa đen, học bên lớp 12B1.Tôi vỗ tay vỗ đùi:

– Thôi, đúng rồi! Như vậy chính thằng này đã đem bài thơ đó đến tặng cho người yêu của tao.Đông Anh tử tế hơn tôi tưởng. Nó đặt tay lên vai tôi:

– Mày yên tâm đi. Để bài thơ lọt ra ngoài là trách nhiệm của tao. Tao sẽ đi gặp thằng Hoa đen, bắt nó phải thú thật mọi chuyện với nhỏ Quyên.Đông Anh làm tôi cảm động quá chừng. Tôi láu táu định lên tiếng cảm ơn nó nhưng nghĩ lại, thấy quân tử mà mở miệng nịnh nọt tiểu nhân có điều gì đó không ổn, nên cứ ngập ngừng mãi.May làm sao, tiếng trống đổi tiết thình lình vang lên giúp tôi tìm ra lối thoát. Tôi kéo tay nó, ân cần:

– Vào lớp đi mày!

o O o

Đêm nay tôi lại ngồi co ro trên vỉa hè đường Nguyễn Du. Hệt như lần đầu tôi đi ngang qua đây và bị tiếng đàn của nhỏ Quyên níu lại.

Và cũng như lần đầu, tôi ngồi bệt xuống đất, bó gối nhìn lên bóng người con gái tóc dài in trên rèm cửa sổ ở tầng hai bên kia đường.

Nhưng khác với lần đầu là bây giờ tôi đã biết được người con gái đó là ai. Tôi không phải mất công tưởng tượng. Cũng như tôi đã thôi mộng mơ.

Đêm nay là một đêm buồn bã của chàng chăn cừu. Chàng đến đây chỉ để ngắm bóng nàng Stéphanette lần cuối cùng trước khi vĩnh viễn chia tay với những giấc mơ. Kể từ ngày mai, chàng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đặt chân trên con đường kỷ niệm này nữa. Chàng chấp nhận làm người thua cuộc. Bởi chàng không có cách gì chứng minh cho nàng Stéphanette thấy được tình yêu của chàng.

Tôi bần thần nhớ lại những gì Đông Anh đã nói với tôi mới đây. Theo kết quả điều tra của nó, thằng Hoa đen không tặng bài thơ đó cho nhỏ Quyên như tôi nghĩ mà lại tặng ột đứa con gái khác. Nhưng anh của đứa con gái này cũng không chịu đưa bài thơ của Hoa đen cho em gái mình mà đem tặng ột đứa con gái khác nữa. Và theo như sự dò hỏi của Hoa đen tiếp theo đó thì trên thực tế bài thơ của tôi cũng chẳng đến tay con nhỏ này mà tiếp tục chạy lòng vòng đâu đó trên trái đất. Mà những ông anh có em gái và những cô gái có anh trai thì nhiều vô số kể trên đời này.

Tôi và Đông Anh chỉ theo dõi được những chặng đầu, khi bài thơ từ lớp 12C chạy qua lớp 12B1 trường Phan Chu Trinh, sau đó chạy qua trường Phan Thanh Giản, quẹo sang trường Bồ Đề, phiêu bạt qua tận lycée Pascal. Tới đây thì hai đứa tôi không còn đủ hơi sức để đeo bám tiếp nữa, nhất là khi nghe đến bài thơ đã ra khỏi thành phố Đà Nẵng, dường như có ghé qua trường Trần Quý Cáp ở Hội An và quanh quẩn ở đó một dạo trước khi chu du tới trường Tiểu La ở Thăng Bình, cuối cùng lưu lạc vào tận thị xã Tam Kỳ và nhảy qua nhảy lại khá lâu giữa hai trường Đức Trí và Trần Cao Vân, tức là trường cũ của tôi…

Tôi và Đông Anh không phải là thám tử hạng bét nhưng thật chẳng tài nào săn lùng và xác định được nơi hạ lạc của bài thơ, vì vậy rốt cuộc chẳng biết kẻ cuối cùng đã chộp được nó và gửi cho nhỏ Quyên là đứa khốn nạn nào.Bài thơ tôi viết ra là để tặng nhỏ Quyên. Nhưng nó lại nhận được bài thơ đó qua con đường ngoằn ngoèo và bí hiểm đến mức rốt cuộc nó đã vui vẻ đáp lại tình ý trong thơ tôi bằng cách trao trọn trái tim ột kẻ bí mật nào đó.Sau những cuộc điều tra vô vọng, Đông Anh lấm lét nhìn tôi:

– Giờ tính sao hở mày?Tôi không trả lời câu hỏi của nó, mà ngao ngán hỏi lại:

– Những bài thơ tao viết tặng cho em gái thằng Diên, thằng Bội và Minh Khôi, chắc cũng đâu có đến tay tụi nó phải không?Đông Anh ngó lơ chỗ khác:

– Ừ.Rồi nó ngượng nghịu kể cho tôi nghe tụi thằng Diên đã sử dụng những bài thơ của tôi vào mục đích đen tối gì, đã gửi cho những con nhỏ nào, têm gì, học ở đâu… Lúc đó tôi mới biết tại sao hôm trước, khi đọc những câu thơ tôi viết