
hông biết làm gì hơn là đưa tay bịt hai tai lại và quay mặt đi chỗ khác. Có vẻ như nó đã sẵn sàng đầu hàng và quyết định không thèm nghe thêm bất cứ một lời châm chọc nào của đối phương.Tôi ngồi giữa làm khán giả, trước tình hình căng thẳng này chẳng biết phải mở miệng dàn hòa như thế nào, đành giả ngốc ngồi im, trong bụng thầm mong một khi thằng Biền đã “phong tỏa” thính giác của nó rồi, ắt Quỳnh Như sẽ phải quay sang trò chuyện cùng tôi và biết đâu tôi sẽ được thưởng thức lại cái giọng nói thủ thỉ thân thiết ngày nàọNhưng Quỳnh Như là cái con nhỏ vô tâm chính hiệụ Nó chẳng thèm tìm hiểu xem ánh mắt cháy bỏng của tôi đang “nói” với nó những gì, cũng chẳng buồn tự hỏi tại sao chốc chốc tôi lại nhoẻn miệng cười với nó mà không thèm cười với thằng bạn tôi lấy một cáịLúc này, Quỳnh Như chỉ thích chọc ghẹo Biền. Thấy Biền cứ khư khư ôm lấy hai tai hoài, nó tặc lưỡi, nói trổng trổng:– Mỏi tay chết!Biền vẫn ngồi bất động. Quỳnh Như lại khịt mũi:– Con trai gì mà …– Mà sao ? – Biền bất thần lên tiếng, tay vẫn ôm chặt hai taị– Trông không giống ai hết!– Kệ tôi! – Biền nhấm thẳng – Tôi giống tôi là được rồi!Quỳnh Như bĩu môi:– Anh cũng chẳng giống anh nữa! Hôm trước anh láu cá lắm chứ đâu có gà rù như bữa nay!– Tại tôi sợ cô quá rồi …Quỳnh Như nheo mắt:– Sợ sao còn mua dây thun cho tôi ?Biền hừ mũi:– Lúc đó tôi chưa biết cô!– Bây giờ chắc gì anh đã biết tôi! – Quỳnh Như nhún vaị– Biết! – Biền lằm bằm – Cô là một con quỉ!Quỳnh Như thản nhiên:– Nhưng là một con quỉ dễ thương!Lần thứ hai, Biền “tắt đài”. Nó khịt mũi “hứ” một tiếng và tiếp tục … ngồi im.– Nè! – Quỳnh Như lại gọi, có vẻ như nó chưa chịu bỏ ý định “làm khổ” Biền.Biền không ừ không hử. Bây giờ có cho vàng nó cũng không dám mở miệng. Nhưng Quỳnh Như nhất quyết không chịu thuạ Nó tiếp tục khiêu khích:– Anh sao vậy ? Bị viêm họng rồi hả ?Mặc cho Quỳnh Như chọc tức, Biền cứ lì ra như viên gạch thẻ. Vẻ chịu đựng của Biền trông mới thảm não làm sao! Tôi ngồi bên cạnh ngao ngán chứng kiến vở hài kịch hiện đại trong đó con chó sói tội nghiệp bị cô bé quàng khăn đỏ bắt nạt và hành hạ mốn vãi cả ra quần. Thật là chuyện không mơ thấy nổi!Trước thái độ ù lì của Biền, Quỳnh Như bắt đầu đâm chán. Con người ta chỉ hăng hái giao phong trước một đối thủ cầm cự tương đồng. Còn với một kẻ chưa đánh đã đầu hàng như Biền, người ta chỉ biết lắc đầu thương hạị Quỳnh Như cũng vậỵ Nó thở dài:– Anh nhất định không chịu bỏ tay xuống phải không?Biền chẳng “phải” cũng chẳng “không”. Nó cứ trơ trơ.Quỳnh Như đứng dậy:– Tôi hỏi anh một lần chót …Quỳnh Như cố tình ngừng lại để lời đe dọa đủ thời giờ ngấm từng mạch máu của Biền rồi mới thủng thỉnh tiếp:– Anh dứt khoàt không thèm nói chuyện với tôi phải không?Giọng Quỳnh Như vang lên rành rẽ và quyết liệt, y như lời phán quyết của tòa án. Tôi tưởng trước sự dọa dẫm ngang ngược của đối phương, Biền sẽ tỏ ra là một người khẳng khái, không chịu lùi bước trước bất cứ một thách thức nàọ Nào ngờ vừa nghe Quỳnh Như “hù” một phát, nó đã vội vàng bỏ tay xuống, quýnh quíu:– Nói, nói!Hệt như Tam Tạng lúc niệm chú kim cô, mặt Quỳnh Như tươi hơn hớn:– Nói phải không?– Ừ.– Vậy nói gì nói đi!Biền gãi đầu:– Ðể tôi nghĩ đã!Vẻ lúng túng của Biền trông đến tộị Nhưng Quỳnh Như chẳng tội nó chút xíu nàọ Nó chúm chím:– Vậy anh ngồi đó nghĩ đi! Tôi đi về đây!Nói xong, chẳng để cho Biền kịp mở miệng, nó quày quả bỏ đi một mạch. Biền và tôi chỉ có nước há hốc miệng, ngồi nghển cổ trông theọTôi tưởng Biền sẽ giận Quỳnh Như tận xương tủỵ Giận đến già. Nhưng trái hẳn với suy nghĩ trong đầu tôi, lần này Biền chẳng tỏ vẻ gì cay cú. Nó tỉnh bơ. Thậm chí, còn cườịThái độ của Biền khiến tôi ngạc nhiên.– Vậy mà cườỉ– Chứ chẳng lẻ khóc?– Nếu là tao, tao sẽ khóc! Nó chẳng coi mày ra cái cóc gì cả!Biền chẳng chịu rơi vào trò khích tướng của tôị Nó thản nhiên nhún vai:– Kệ nó.Tôi chép miệng:– Nó coi mày như cục đất sét!– Kệ nó.Tôi tiếp tục “ly gián”:– Nó coi mày không bằng cái ngón chân út nó!– Kệ nó.Biền tỉnh rụi khiến tôi điên tiết:– Nó coi mày như … thằng ngu!Lần này, Biền không kiên nhẫn “kệ nó” nữạ Nó nhảy dựng lên:– Mày câm cái mồm của mày lại cho tao nhờ coi!Vẻ hung hãn của Biền khiến tôi bất giác xích tuốt ra xạ Nhưng Biền không thèm chồm tới bóp cổ tôị Nó chỉ nhếch mép, giọng kẻ cả:– Có mày ngu thì có!– Taỏ – Tôi trỏ tay vào ngực mình.– Chứ còn ai! – Biền khinh khỉnh – Nếu Quỳnh Như nó không có tình ý gì với tao, không bao giờ nó làm “khổ” tao như vậy!Vẻ tự tin của Biền khiến tôi điếng ngườị Trước naỵ, tôi cứ tưởng nó là thằng thô lỗ cục súc, lúc nào cũng khoái “choảng” nhau với thiên hạ. Tuần trước, lúc mới “đụng độ” với Quỳnh Như, nó đã thề sống thề chết là sẽ “nhai xương” con nha đầu khốn kiếp đó. Nào ngờ chỉ cách có mất ngày mà nó đã “trưởng thành” ghê gớm. Bây giờ nó nhẫn nhục còn hơn Hàn Tín ở Hoài Âm. Nó không thèm rơi vào kế ly gián của tôị Nó biết tỏng Quỳnh Như “khoái” nó. Thế mới khổ cho tôịTôi tuyệt vọng kêu lên:– Ai bảo mày vậỷ– Cần gì ai bảo! – Giọng Biền hiu hiu tự đắc – Yêu nhau lắm cắn nhau đau, tục ngữ chẳng bảo thế là gì!Biền đem tục ngữ ra “trộ” tôi,