XtGem Forum catalog
Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323630

Bình chọn: 7.5.00/10/363 lượt.

à hiểu lầm, là do say rượu chứ thật ra không xảy ra chuyện gì hết. Phong nhìn bàn tay cô cầm kim mà không kết được hạt cườm nào tự dưng anh thấy buồn cười quá. Bày đặt im lặng không nghe nhưng thật ra là đang tập trung cao độ còn gì.

Bỗng dưng Phong không muốn nói thật, anh không muốn kết thúc trò chơi này:

– Tại sao lại lánh mặt?

Triệu Thương tức muốn lộn ruột được. Cô ngẩn lên nhìn anh giận dỗi:

– Đến đây chỉ hỏi thế thôi à?

Phong cười:

– Tạm thời… là vậy.

– Thật không tin được. Tôi… tôi… tôi về đây.

Chương 7

Thái độ im lặng cùng gương mặt lạnh lùng của Triệu Thương làm Phong phải lặp lại:

– Muốn nói chuyện.

Một lần nữa kim lại châm vào tay Triệu Thương, đâu đến thấu vào tim đi được. Hắn đúng là tên ác độc mà, chỉ giỏi làm người khác phải giật mình thôi.

Nỗi ấm ức bắt đầu tăng lên khi giọt máu thứ hai tứa ra. Chuyện này đâu phải lần đầu sao, hôm nay nó làm cô đau quá. Chuyện cũng tại tên khó ưa này mà. Máu trong người hắn thuộc loại gì mà lạnh hơn băng nữa, bộ không thấy tay người ta “bị thương” sao mà chẳng cút lo lắng, quan tâm nào vậy?

Triệu Thương bỗng nhớ đến bộ phim nào đó cô đã xem. Cũng tương tự như cô bây giờ, nhân vật nữ cũng bị kim châm vào tay nhưng nhân vật nam thì khác người ta chụp lấy tay cô gái vừa chăm sóc, băng bó chứ không như hắn. Đồ… máu lạnh.

Nếu hắn là máu lạnh thì chú ý làm gì chứ. Cô nhìn xuống ngón tay vẫn còn rĩ máu. Có lẽ kim đâm sâu quá. Cô tự nhủ lòng không cần khóc, tự mình lo cho mình như từ trước đến nay đi. Cô bậm môi cố nén đau đứng dậy đi lên lầu lấy bông băng lại.

Vừa chống tay đứng dậy, chưa kịp bước thì Phong đã nắm gọn bàn tay cô trong tay mình. Trong tích tắc nhưng Triệu Thương đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, còn bàn tay mình thì… lạnh ngắt.

Phong tình tứ cầm tay cô, môi anh hơi nhếch lên cười. Nụ cười ngạo nghễ thật đáng nhét. Có lẹ hắn đang cho cô là đứa con gái dễ dãi với đàn ông.Triệu Thương thấy tự ái dâng lên đỉnh đầu khi nghĩ đến đó. Đồ đáng ghét.

Cô rụt nhanh tay về, bị bất ngờ nền Phong không kịp giữ lại. Đôi mắt anh mở to kinh ngạc, hình như anh đang nổi nóng. Triệu Thương hơi sợ vì ánh mắt như cưỡng chế người khác của anh. Thì ra có lúc Phong cũng dữ dằn chứ không nồng nàn, tình tứ như cô đã nghĩ.

Nhìn cô, anh nói bằng giọng nghiêm nghị:

– Đưa xem nào.

Hứ! Nói ngọt chưa chắc người ta chịu chứ đừng nói là…

Cô chưa nói ra suy nghĩ của mình thì Phong đã nhẹ nhàng chòm người ra sau lưng cầm bàn tay của cô. Triệu Thương hơi bị choáng trước cửa chỉ dịu dàng của anh. Cô nghe trái tim mình đập loạn lên. Trời ơi! Triệu Thương thầm kêu. Tim ơi là tim! Mị bị làm sao vậy? Bộ hắn có điện hả?

Phong cũng cảm nhận được sự hồi hộp đó thông qua bàn tay đang lạnh đi của cô. Anh vẫn giữ nguyên nét mặt không nói lời nào mà chỉ nhẹ nhàng nâng ngón tay cô lên miệng.

Triệu Thương hoảng hồn rút tay lại nhưng Phong đã giữ chặt tay cô và anh dùng ánh mắt thật nghiêm nghị để không chế cô.

– hừm! Đồ…

Triệu Thương lại mắng anh trong bụng. nhưng bây giờ hắn là đồ gì nhỉ? Cô trân người cho Phong “ngậm” ngón tay của mình trong miệng. Mãi một lúc sau anh mới buông ra.

– Khoa học đã nghiên cứu làm cách này dễ bị nhiễm trùng nhưng…

Anh nhướng mày nhìn cô, giọng thật chậm lại:

– Sẽ… trị được bệnh tim ” ngừng đập”

– Tim ngừng đập? làm gì có bệnh đó. Ngừng thì chết rồi.

Phong thấy cô sững sộ mà mắc cười, anh tủm tỉm nhìn cô:

– Không phải tim đang đập hơn bình thường sao?

Triệu Thương rút tay về cái rụp. Liếc anh một cái bén ngót rồi mặc kệ Phong, cô ngồi xuống tiếp tục công việc của mình. Phong nhìn dáo dác căn phòng. hừm! Đúng là số một ở thành phố này. Nhất định sẽ phải hối tiếc nếu không vào đây trong ngày trọng đại nhất của con người. Xanh, đỏ, tím, vàng,… đủ mọi thứ từ áo dài cho đến soa rê. Anh dừng mắt ở chiếc tủ lộng những bộ Vest.

– Nè! May cả đồ nam nữ hả?

Triệu Thương không trả lời.

Phong hỏi lại lần nữa nhưng cô vẫn im lặng. Anh đành ngồi xuống kế bên cô:

– Thật ra… Hôm nay đến là để nói chuyện đêm đó.

Triệu Thương vẫn im lặng. Cô hy vọng anh sẽ nói: chỉ là hiểu lầm, là do say rượu chứ thật ra không xảy ra chuyện gì hết. Phong nhìn bàn tay cô cầm kim mà không kết được hạt cườm nào tự dưng anh thấy buồn cười quá. Bày đặt im lặng không nghe nhưng thật ra là đang tập trung cao độ còn gì.

Bỗng dưng Phong không muốn nói thật, anh không muốn kết thúc trò chơi này:

– Tại sao lại lánh mặt?

Triệu Thương tức muốn lộn ruột được. Cô ngẩn lên nhìn anh giận dỗi:

– Đến đây chỉ hỏi thế thôi à?

Phong cười:

– Tạm thời… là vậy.

– Thật không tin được. Tôi… tôi… tôi về đây.

***

Mặc kệ cho Phong đi phía sau, Triệu Thương cứ ung dung bước trên vỉa hè dù lòng không muốn. Kinh nghiệm cho thấy không nên thương hại bất kỳ ai, nhất là tên đáng ghét phía sau. Một lần lỡ dại cô đã trả giá quá đắt rồi còn gì. Mà trái tim cô đâu còn tình cảm nào để thương hại anh, Triệu Thương bắt đầu lý giải cho những xúc cảm của con tim. Cô cần phải căm thù Phong nhiều hơn mới đúng. Anh ta là tên đốn mạt, lợi dụng cơ hội đã cướp đi sự trong trắng của cô, khiến cô không còn