
i nhân vật lão thần tam triều đia vị tôn quý, một mối lương duyên tốt như vậy các huynh đệ của ngươi ai cũng hâm mộ, còn ngươi. ..?”
“Con cũng đâu có cự tuyệt……”
“Hừm…! Ngươi nói ngươi không biết tiểu thư khuê nữ như thế nào, muốn đích thân đi tới cửa tìm hiểu một chút, kết quả ra sao?….Hừm ngươi tìm hiểu như thế nào? ….Để nương nói lại cho người nhớ! Lão Thưà tướng vốn là một người hết lòng vì dân trung thành với triều đình luôn không muốn đặt xuống chức vụ cùng trách nhiệm đối với lê dân và quốc gia. Thế mà chỉ sau vài ngày, Lão Thừa tướng vào triều cáo lão hồi hương, toàn gia rời đi kinh thành, chạy trốn lấy người không muốn trở thành thân thích của Hoàng gia, ngươi nói xem còn có chuyện gì tốt cần ta phải nói thêm không ?…Hừm ngươi có cần nương nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi đã từng làm những chuyện gì để người người luôn oán trách ngươi không?”
Nghĩ đến những việc con từng làm Vinh phi tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Triệu đại xem trọng vũ lực, Hoàng Thượng hiếu chiến, như con nàng dường như cùng mọi người đối nghịch nhau, chỉ hướng đến học văn mọi lần quốc gia lâm vào chiến tranh bọn huynh đệ của con nàng thường hướng chính sự luôn đề ra phương án ra chiến trường giết giặc bảo vệ quốc gia còn Ứng Trị con nàng thì lại tựu tập kết lập đoàn người phản đối khai chiến, chọc đến hoàng thượng cùng thần tử trong triều cùng toàn dân oán giận.
“Nếu nói ngươi không thích động võ, là do thân thể suy yếu đều đó có thể bỏ qua như từ nhỏ ngươi đã tập võ, thân thể cường tráng vô cùng, võ nghệ đều cao hơn những vị hoàng tử khác.”
“Nếu nói ngươi trời sanh tính nhu nhược, không thích cùng người tranh đấu, cho nên ngươi luôn hướng đến văn thơ, phản đối vũ lực, như lại suốt ngày gây chuyện sinh sự, ngươi hãy xem lại những hành vi của ngươi có hợp với chủ trương ôn hòa của ngươi không?”
“Chắc ngươi còn nhớ!”
“Năm vừa rồi tại đại hội trước săn bắn, Hoàng Thượng hưng phấn muốn cùng vời các vị quan võ trong triều so tài nghệ, tất cả mọi người đều khen lấy lòng Hoàng Thượng nào là : Hoàng Thương kỵ xạ đệ nhất, Hoàng Thượng phong thái oai phong, chỉ có ngươi dường như cố ý quấy rối, người tiến lến cười nói: Phụ hoàng, xin cho nhi thần thử một lần.”
“….”
“Tiếp theo nào…Ngươi cưỡi ngựa, bắn tên, kiếm thuật…… Các phương diện lần lượt trước mặt mọi người vượt trội Phụ hoàng vĩ đại của ngươi, làm hại Hoàng Thượng bề ngoài tỏ ra vui mừng cười to, bên trong tức giận đến sắc mặt xanh mét, sau khi hồi cung liền bệnh mấy ngày mới khôi phục.”
“Nhất thời nghĩ lại những hành vi của ngươi, nương hận chỉ muốn mang ngươi bỏ vào bao vải lớn đánh một trận rồi quăng xuống sông làm mồi cho cá, nương như thế nào mệnh khổ như vậy !” Vinh phi lắc đầu khổ sở.
Con nàng chỉ biết việc làm cho người sứt đầu mẻ trán, bỏ đá xuống giếng, triệu tập quan văn đi gây sóng gió… Nếu hôm nay tìm được những chứng cớ sai phạm tố giác đến đại hoàng tử để gây rối thì ngày mai lại tìm đến nhị hoàng tử gây chuyện…Ngày khác lại truy tìm đến các quan trong triều, một khi hắn tìm được manh mối …Liền mang những chứ cứ phạm sai lầm của bọn họ tố giác…Cuối cùng dẫn đến huynh đệ, thần tử trong triều đắc tội sạch sẽ.
Tuy rằng con nàng cũng có rất nhiều thụ hạ trung thành chỉ đáng tiếc văn thần ở trong triều không được coi trọng, không có địa vị—- Phần lớn bọn họ luôn chọc giận Hoàng Thượng kết quả đều bị tha đi chém.
Vì thế con nàng trở thành người cả nước chán ghét, mỗi người thấy hắn, đều bị chuẩn phải chạy thật nhanh tránh xa, rất sợ trước mặt hắn lỡ nói những lời không nên nói hoặc phạm sai lầm hoặc bị hắn nhớ đến, hắn liền tìm chứng cứ rồi vào triều chuyện bé xé ra to.
Vinh phi đầy bụng chua xót, trịnh trọng cảnh cáo con. “Trở về sau tất cả mọi chuyện đều đừng làm, đừng nên gặp người trong văn đoàn của ngươi, cũng không cần nói cái gì nữa, nương cầu ngươi, nương mong ngươi làm đầu gỗ vài ngày cho nương nhờ!”
………………………………………….
Phúc họa khó lường.
Nếu như ở ngày hôm trước có người hỏi nàng, ai là người làm cho nàng thương tâm, chuyện gì làm cho nàng khổ sở? Nàng nhất định sẽ trả lời đó là người cùng nàng lớn lên cùng nàng thanh mai trúc mã Lưu Thuận Nghiêu.
Nhưng mà giờ khắc này, lấy vấn đề đó hỏi lại nàng, đáp án của nàng sẽ là ….Chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, nàng phải gả cho Tam hoàng tử Ứng Trị!
Nam nhân này! Luôn có tiếng là kẻ chuyện gây tai họa, kể cả hoàng thân quốc thích đến người buôn bán nhỏ, khi nghe đến hắn đều chạy trối chết.
Ngày đó ở Lưu gia, nếu không do nàng rất thương tâm, lại bị té đau thì nàng sẽ cũng sẽ chạy cách ra xa hắn……
“Như kết quả vậy cũng tốt. Nàng có thể rời đi Lưu Gia”
Như…Thánh chỉ tứ hôn đối với nàng là một đả kích lớn, Mẫu thân và Phụ thân có vẻ tự tại, xem việc đang diễn ra không phải là sự kiện xấu.
Nữ nhi bọn họ “Tái giá” tân lang là Tam gia Ứng Trị.
“Tuy rằng Tam hoàng tử có nhiều người ghét, mà Phi Hà sau khi hưu tiểu tử Lưu gia, lại cùng một vị hoàng tử kết duyên phu thê, đối với Đổng gia chúng ta cũng xem như có mặt mũi.” Đổng lão gia tự mình an ủi, thuận tiện an ủi nữ nhi.
Đổng lão gia đi trong cung một phen kể