Nhật ký làm mẹ tuổi 17

Nhật ký làm mẹ tuổi 17

Tác giả: DuH578

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

ỏi dưới đường để bớt chán và làm đường về nhà ngắn hơn. Ai nói tôi sao không biết gọi điện thoại thì tôi xin thú thật là tôi quên mang điện thoại, ta nói hậu đậu vậy đó, quên trước quên sau.“Phương Anh, Phương Anh!” Ai kêu tôi thế nhở? Quay người theo tiếng gọi, ôi là chàng hot boy chuyên Anh đây mà. Theo tôi làm gì?“Ờ, có gì không Long?” đợi cậu ta đi tới tôi hỏi.“Không có gì, chỉ hỏi sao hôm nay cậu đi bộ thôi.” Cậu ta vừa thở vừa nói, không lẽ hot boy này đẹp mà bị khùng trời. Chạy cả quãng đường từ trường đến đây để hỏi duy nhất có một câu sao? Thật là… Không phải dạng vừa đâu!“Tại thích thôi!”“Vậy mình đi chung nha?”“Ừm!”Cả hai cùng nhau đi trên con vỉa hè, gió chiều nhè nhẹ lùa vào mái tóc dài của tôi. Cả hai cứ như vậy, im lặng suốt quảng đường về. Ánh nắng nhảy nhót tung tăng đầy phố. Rải đều lên mọi vật, kể cả tôi và cậu ta. Chỉ cần được đi cùng cậu ta, thì tôi cảm thấy an toàn biết bao. Ước gì, chúng ta có thể như vậy mãi, Minh Long ha? Hình như tôi đã thích Minh Long rồi, từ hâm mộ chuyển sang thích, hay thật. CHƯƠNG 11: NẰM NGỦChương 11: Nằm ngủMột tuần lễ đã trôi qua tính từ ngày tôi thi học kì. Công việc chính của tôi vào lúc này là ngủ, ngủ và ngủ. Thánh ngủ nhập hay sao mà tôi cứ ngủ hoài được hoài. Dì thì bảo mang thai là vậy, không có gì cả, buồn ngủ thì cứ ngủ.Tôi dẹp hết tất tần tật các thứ giải trí như phim ảnh, facebook, tán gẫu tầm phào qua zalo để dành thời gian cho việc ngủ. Với tôi lúc này, ngủ là trên hết.“You’re always on my mind, all day that all the time…” Ai mà lại gọi lúc này vậy chứ, buồn ngủ chết đi được. Mò tới mò lui mới mò được cái điện thoại. Ai mà giấu kĩ quá không biết nữa.“Alo, ai vậy?” Tôi hỏi“Thùy nè, bộ bồ không lưu số của mình hả?” Con Thùy giọng hờn dỗi, bình thường tôi sẽ năn nỉ nó nhưng giờ thì dẹp đi, giận thì giận, chế không quan tâm.“Có nhưng đang ngủ nên không nhìn màn hình, chi không?”“Giờ này mà ngủ, bồ biết giờ là mấy giờ rồi không? Là bốn giờ chiều đó!” ừ thì bốn giờ, kệ nó, liên quan gì đến tôi mà con này la oai oái lên vậy!“Kệ nó, không gì quan trọng thì thôi nha, bye!” Không để bên kia trả lời, tôi tắt máy và khóa

Chương 12: Điểm

Kết thúc nửa tháng trời ngủ nghê, bây giờ tôi lại phải đi học. Giai đoạn này vào trường chỉ để biết điểm rồi buôn dưa lê bán dưa leo với mấy “mợ” lo chuyện bao đồng trong lớp chứ chả học hành gì.

Đang nằm “dật dựa” trên bàn, chán nản, vẫn muốn ngủ nhưng giờ ngủ không được, tự nhiên thèm ăn bánh tráng trộn. Công nhận, có bầu cái nó “rộn chiện” kinh. Thèm là đi mua, tôi lôi con Minh Thùy đi xuống căn tin, nó nghe được ăn mà không tốn tiền là mắt sáng rỡ.

Thấy cũng ngộ, cơm thì ăn vào là ói lên ói xuống thế mà đồ ăn vặt thì ăn vào chả sao. Mua hai bịch bánh tráng trộn bự tổ bố để ăn dần. Trong thời gian đợi người ta trộn thì tôi vô tình nghe được một câu chuyện rất hay của lớp chuyên Anh.

“Cậu nghe gì chưa? Nghe nói lớp ngoài có đứa thi Anh cao điểm hơn mình.”

“Thật hả?”

“Thật!”

“Ôi, đó quả là một sự sỉ nhục cho lớp chúng ta, lần này Minh Long không cao hơn nổi à?”

“Không, nghe nói đứa đó hơn Minh Long có 0,25 hà!”

“Ghê vậy!”

Ghê thật, tôi cũng muốn biết xem ai mà cao điểm hơn thánh Anh của khối. Công nhận, bạn đó học giỏi ghê, phải đi thỉnh giáo mới được.

Đang ngồi ăn bánh tráng với con Thùy thì “trùm cuối”- thầy chủ nhiệm bước vào. Ông này lúc nào cũng vậy, vào lớp là một loạt âm thanh hỗn độn vang lên. Ổng hắng giọng hai ba cái rồi bắt đầu nói.

“Chào tập thể thân yêu! Hôm nay thầy phát điểm thi cho các em nhưng có một điều muốn nói đó là, Phương Anh!” bất thình lình bị gọi tên tôi lụp cha lụp chụp đứng đứng lên. Hơ, bộ ổng biết tôi mang thai rồi cha đứa bé là ai luôn hả, nhìn mặt ổng hình sự dữ.

“Dạ?” Tôi dạ một cách ngô nghê.

“Ở đây thầy nói luôn, em đã làm rạng danh lớp ta!” Chuyện gì nhỉ, ông này nói gì nói đại, úp úp mở mở hoài. Người đâu tánh kì. “Em là học sinh có tổng điểm trung bình cao nhất trường.”

“Hơ?” Tôi nghệch mặt ra nhìn ông thầy đang nói, số chữ đó tôi nuốt chưa trôi thì ổng lại nói tiếp.

“Em là người có điểm thi các môn Văn, Anh, Toán cao hơn các bạn khác, đây, em cầm giấy báo điểm về xem nhé! Thầy rất tự hào về em, cả lớp hãy cho Phương Anh một tràn pháo tay!” Tôi bước lên nhận giấy báo điểm mà đầu óc chưa thông nổi.

Cầm tờ giấy điểm, trời ơi, choáng luôn. Điểm tôi cao hơn dự đoán. Tiếng Anh 9,25; Văn 9,75; Toán 10. Hai mắt tôi muốn rớt ra ngoài luôn, điểm trung bình 9,9. Sau một hồi nhìn muốn cháy tờ giấy thì đầu óc tôi đã thông thoáng.

Haha, tại thầy quá khen thôi chứ tôi học giỏi đó giờ, trừ môn Anh, đánh đại mà đúng. Nếu theo lời mấy đứa dưới căn tin nói lúc nãy thì tôi là đứa hạ gục thánh Anh của khối. Ôi! Tự hào quá.

Lúc này tâm trạng tôi cực kì mãn nguyện, quyết định chiều nay đi shopping một chuyến. Rủ con Minh Thùy đi mới được. À, kêu luôn Minh Long, coi như chia buồn cùng bạn vậy. Biết sao được, tôi học giỏi mà. CHƯƠNG 13: ĂN MỪNG SAU KÌ THIChương 13: Ăn mừng sau kì thiĂn nằm hoài cũng chán, tôi quyết định bữa nay sẽ là ngày ăn chơi tới bến cho kì thi căng thẳng vừa


Polaroid