pacman, rainbows, and roller s
Nhật kí ba viết cho con

Nhật kí ba viết cho con

Tác giả: Phong & Ivy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322075

Bình chọn: 9.00/10/207 lượt.

khó khăn…

Nhỏ bạn còn nói gì đó nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nghe được mỗi một câu “Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó.” Đúng rồi, sao tôi lại thụ động đến như thế nhỉ? Cô ấy đi rồi, chẳng nhẽ tôi không biết mà đi tìm cô ấy sao?

Cầm năm triệu trong tay, tôi có chút buồn cười, có ai sang Nhật chỉ với năm triệu không? Nhưng tôi biết đó là sự cố gắng của con bạn thân rồi. Nhỏ cũng vừa ra trường, mới đi làm được ba tháng. Năm triệu này e rằng là tiền lương thử việc ba tháng qua của nó. Sống mũi tôi có chút cay cay, tôi nói thầm: Mai à, em thấy không, bạn trai em tốt đến thế, bạn thân của chúng ta cũng tuyệt như vậy, tại làm sao em lại muốn ở lại cái xứ Phù Tang ấy?

Tôi không từ chối số tiền nhỏ bạn đưa, đó là tâm ý của nó, không nhận nó sẽ giận, hơn nữa tôi cũng cần tiền thật. Tôi bán xe máy, bán laptop, bán điện thoại, xin visa du lịch đi Nhật, đặt vé máy bay. Bố mẹ tôi mà biết tôi làm chuyện này hẳn sẽ mắng tôi tơi bời đây, thế nên tôi giấu kín, chỉ tìm đến người duy nhất ủng hộ tôi.

Thường Xuân đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng ngân hàng, nó bảo:

– Thẻ này ghi nợ được hai mươi triệu, nếu cần thì rút ra nhé! Tôi chỉ giúp ông được một chút tiền thế này thôi, ông phải cố gắng mà lôi con nhỏ Mai về đấy. Tôi ở nhà đợi tin ông.

Tôi lên máy bay, cầm theo cái thẻ tín dụng của nhỏ bạn. Thứ con bạn thân giúp tôi không chỉ là một chút tiền, mà còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Nếu không có nhỏ bạn này, tôi không biết mình sẽ chần chừ đến ngày nào, năm nào mới đi tìm cô ấy.



Trời Osaka tháng mười hai, lạnh kinh người. Đôi giày thể thao của tôi là loại giày vải không thích hợp đi trên tuyết, thế nên nó nhanh chóng bị thấm ướt khiến bàn chân tôi lạnh tê tái. Tôi co ro đứng trước cửa ra vào ký túc xá khoa Public Health* của trường đại học Osaka. Trông tôi rất bắt mắt vì tôi đang quàng một cái khăn màu xanh nõn chuối, quấn hai vòng quanh cổ mà đuôi khăn còn dài chấm gối. Thường Xuân đã nói:

*Public Health: Y tế công cộng.

– Ông quàng cái khăn này chờ nó, nếu nó mà không cảm động thì tôi đi đầu xuống đất.

Cái khăn này là cô ấy đan cho tôi. Đó là lần đầu tiên cô ấy học đan – một trong những việc mà cô ấy cho rằng nhạt nhẽo và vô cùng tốn thời gian. Vậy mà vì tôi đòi một cái khăn đan tay nên cô ấy đã học đan. Có điều như thể muốn “báo thù” vì tôi khiến cô ấy mất thời gian rảnh cả tháng để đan khăn nên cô ấy cố tình chọn cái màu nõn chuối chói mắt này đan khăn cho tôi. Rất may, cô ấy chỉ đưa nó cho tôi chứ chưa bao giờ bắt tôi quàng nó. Có điều mãi sau này tôi mới biết ẩn ý thực sự của việc Thường Xuân bắt tôi quàng cái khăn này. Nhỏ đó, khi nhìn thấy cái khăn kinh khủng này, đã từng nói với cô ấy rằng:

– Mai à, nếu Phong nó dám quàng cái khăn này đứng chờ bà ở trước cổng trường, thì đời này, kiếp này bà không cần phải thử thách tình yêu cũng như sự chung thủy của hắn nữa.

Mặc dù tôi không đứng chờ ở cổng trường mà chờ ở cổng ký túc xá nhưng dường như hiệu quả không giảm đi tí nào thì phải. Mai thấy tôi từ xa, nhận ra tôi ngay giữa đám người áo bông to xụ sù sì vì chiếc khăn chói mắt này. Cô ấy chạy tới, ôm chầm lấy tôi, và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.

Mai luôn kiên cường như thế, nhưng trái tim vẫn có lúc mềm yếu, nhất là với người cô ấy yêu – là tôi.

Bạn cùng phòng của Mai rất tốt bụng, dọn đồ tới ở cùng bạn trai, nhường chỗ cho tôi và cô ấy. Visa du lịch của tôi chỉ có một tuần, nên tôi vô cùng muốn tận dụng thời gian ở bên Mai. Nhưng sau một đêm cuồng nhiệt thỏa nỗi nhớ mong của cả hai, buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi nằm lại trên giường, phần giường còn lại đã lạnh ngắt.

Tôi với tay giật tờ giấy dán ở bàn trang điểm.

“Anh uống tạm sữa nhé, đói thì ra khỏi kí túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”

Đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ. Tôi phải đợi mười hai tiếng nữa Mai mới về ư?

Tôi tự mình đi dạo một vòng quanh ký túc xá, rồi đi xa hơn một chút tìm được một siêu thị. Một thằng vụng về như tôi vì Mai mà vào bếp ba tiếng đồng hồ. Đồ nấu ra hơi khó ăn, tôi đổ lỗi vì nguyên liệu nấu ăn của Nhật dở tệ.

Mai trở về, cười ngọt ngào với tôi. Đồ ăn khó nuốt, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Chỉ có điều, khi tôi ôm Mai, thủ thỉ nói được mấy câu, cô ấy đã ngủ gật trong vòng tay tôi, lay gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết Mai rất mệt, đành đắp chăn cho cô ấy rồi ngồi thừ một góc nhìn cô ấy ngủ. Ba giờ sáng tôi mới chui vào chăn.

Sáng ngày hôm sau, thứ chào buổi sáng tôi lại là mảnh giấy dán ở bàn trang điểm.

Tôi muốn Mai bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi nên tới mà không báo trước, nhưng cũng vì thế mà cô ấy không thể sắp xếp được việc học và làm thêm của mình. Một ngày đối với Mai đã quá nhiều vất vả mệt mỏi, sự xuất hiện của tôi dường như còn tranh nốt chút thời gian thảnh thơi duy nhất trong ngày của cô ấy.

Tôi ở Nhật bảy ngày, thì sáu ngày tôi dậy mà không thấy Mai, cả ngày ngồi ngốc đợi cô ấy trở về. Vừa giận, vừa muốn trách cứ, nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Mai, lời nào tôi cũn