Polaroid
Nhặt được 201 vạn

Nhặt được 201 vạn

Tác giả: Tế Phẩm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328023

Bình chọn: 9.5.00/10/802 lượt.

không an lòng, không phải con trai chỉ ở nhà một lát thôi sao, khẳng định sẽ không có chuyện gì. Hiện bây giờ người lớn quá cưng chiều con nít cho nên bên cạnh phải có người lớn mới yên tâm, chứ thực tế nếu để chúng một mình tự chơi thì cũng sẽ không có chuyện gì.

Giống như khi họ còn bé, người lớn trong nhà luôn bận rộn đi làm làm sao có thời gian để trông coi trẻ nhỏ. Đám con nít đứa nào cũng được thả tự do, ngày ngày tự mình mò mẫm, chạy loạn chơi trong những con ngõ hẻm, mà cũng đâu có chuyện gì.

Đừng quá lo lắng, tranh thủ thời gian thêm chút sức lực, cố gắng hôm nay sửa soạn xong đống đạo cụ này để ngày mai bắt bọn họ trả lại cho tổ đạo cụ, lúc đó chúng ta không cần lo bảo quản đống này nữa.

Diệp Gia Dĩnh nghe thấy chị ấy nói có lý, lại thấy Diệp Ba Ni láu lỉnh hơn những đứa khác đều rất nhiều, ở nhà xem tivi một mình chắc cũng không có vấn đề gì nên đỡ lo lắng hơn.

Qua nửa giờ sau, một người ở bên tổ đạo cụ đi tới: “Chị Cố, nghe nói bên chị có đạo cụ không cần dùng nữa, em tới để lấy lại.”

“Đến đúng lúc lắm, ở chỗ này này.” Chị Cố chỉ một đống đồ lớn ở bên cạnh.

Cậu thanh niên ngồi chồm hổm xuống vừa bắt đầu kiểm tra vừa than phiền: “Mùa xuân năm nay hơi có nhiều mưa, còn là mưa rào có sấm chớp, thật phiền phức. Lúc nãy ở bên ngoài mây đen giăng đầy trời, em mới coi thời tiết trên điện thoại, nói là lát nữa sẽ có sấm chớp.”

Diệp Gia Dĩnh nhảy dựng lên: “Sắp có mưa rào kèm sấm chớp rồi sao?”

“Đúng vậy, sấm chớp ở mức màu cam có nghĩa là không nhỏ đâu.”

Diệp Gia Dĩnh nhất thời nóng nảy: “Vậy phải làm sao bây giờ, con tôi rất sợ sấm chớp, nếu ở nhà một mình nhất định sẽ bị hù dọa đấy.”

Chị Cố đề nghị: “Vậy em mau về nhà đi.”

Diệp Gia Dĩnh xoa xoa tay, gấp đến độ muốn bứt tóc: “Chuyến xe trở về thành phố sớm nhất cũng phải một tiếng nữa mới tới, chỗ này muốn gọi taxi cũng không đến.”

“Sao vậy? Con trai cô sợ sấm chớp, cô cần phải về nhà với thằng bé?” Cậu thanh niên trong tổ đạo cụ chen miệng hỏi.

“Đúng vậy, lúc này nhà Tiểu Dĩnh lại không có ai.” Chị Cố trả lời thay Diệp Gia Dĩnh.

“Đạo diễn lo không đủ ánh sáng cho nên mới tuyên bố công việc hôm nay kết thúc, cô hỏi những người tự lái xe xem có thể đi nhờ ai một đoạn không, vào đến nội thành thì gọi xe taxi.” Cậu thanh niên ở tổ đạo cụ nghĩ cách.

Tiếng nói của cậu ta vừa dứt thì Diệp Gia Dĩnh liền chạy ra ngoài: “Chị Cố, thật xin lỗi, em đi trước.”

“Được, đi mau đi, đi đường cẩn thận.” Chị Cố nói.

Diệp Gia Dĩnh ba chân làm thành hai bước chạy vào phòng hóa trang của Lý Hạo Nhiên: “Tôi có thể mượn xe của anh sử dụng một chút không?”

Lý Hạo Hiên đang nói trợ lý thu dọn đồ đạc, Diệp Gia Dĩnh chợt xông vào làm cho anh ta sợ hết hồn: “Cô mượn xe? Đem xe cho cô mượn thì tôi phải làm sao?”

“Con tôi ở nhà một mình, tôi phải về với nó.” Lúc này Diệp Gia Dĩnh không để ý tới cái khác, chỉ có thể nhờ Lý Hạo Nhiên giúp đỡ một tay: “Bằng không anh cho tôi đi nhờ một lần được không?”

Lý Hạo Nhiên hết sức bất mãn nhìn cô: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, cô không có quyền sai bảo tôi.”

Diệp Gia Dĩnh nóng nảy, nắm lấy cánh tay anh ta, chỉ kém không lay lay vài cái rồi nói: “Không phải tôi sai bảo anh, mà tôi đang nhờ anh giúp đỡ. Tôi xin anh! Tôi thật sự rất gấp! Xe của đoàn phim phải hơn một tiếng nữa mới tới, tôi không đợi lâu như vậy được.”

Khóe miệng Lý Hạo Nhiên giật giật, cố gắng đem cánh tay của mình thoát khỏi tay của Diệp Gia Dĩnh: “Sợ cô rồi, cô tới bãi đậu xe đợi tôi đi.”

“Được, anh nhanh lên một chút.” Diệp Gia Dĩnh lập tức chạy đi.

Đợi ở ngoài bãi đậu xe năm phút, một chiếc xe SUV hạng sang chạy ra, Lý Hạo Nhiên mở cửa xxe, trên mặt đeo kính mát, ngoắc tay: “Mau lên đây.”

Anh ta sợ người khác nhìn thấy sẽ tung tin đồn đãi, cho nên cố ý bảo Diệp Gia Dĩnh nhanh chân lên một chút, Diệp Gia Dĩnh còn gấp hơn cả anh ta, bước nhanh một cái rồi nhảy lên: “Nhanh lên một chút. Nhanh lên một chút.” Thấy người lái xe là trợ lý Tiểu Lưu của Lý Hạo Nhiên cô liền nói địa chỉ nhà mình cho cậu ta.

Lý Hạo Nhiên đóng cửa xe liền lấy mắt kính đen thui trên mặt xuống, phát hiện Diệp Gia Dĩnh lúc nào cũng mang phiền toái tới cho mình liền không kiên nhẫn nhắc nhở: “Này, cô lịch sự một chút có được hay không, đi nhờ xe người khác còn khoa chân múa tay như vậy.”

Diệp Gia Dĩnh vẫn giữ thói quen nói chuyện sắc bén với anh ta: “Anh chảnh cái gì. Xe này là tôi bỏ tiền mua cho anh chứ đâu.”

Lý Hạo Nhiên lập tức phản bác: “Cô cho lúc nào, đây là do tôi lao động mà có được, từ góc độ pháp luật mà nói, bây giờ nó là của tôi.”

“Được, của anh, tôi nói không lại.” Diệp Gia Dĩnh cũng cảm thấy giọng điệu của mình lúc này không được tốt lắm: “Tôi cũng không muốn vung tay múa chân, vì quá gấp nên muốn thúc giục.” Vừa nói cô vừa quay qua nhắc với Tiểu Lưu: “Làm ơn, lái nhanh một chút.”

Lý Hạo Nhiên không còn cách nào khác, nhịn cô nửa ngày cuối cùng mới lên tiếng nói với Tiểu Lưu: “Không cần nhanh quá, đi từ từ thôi.”

Diệp Gia Dĩnh tức giận gõ anh ta một cái, nhưng biết là không thể chạy quá nhanh, thấy bản thân thúc giục Tiểu Lưu chạy qu