Nhặt được 201 vạn

Nhặt được 201 vạn

Tác giả: Tế Phẩm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327795

Bình chọn: 9.5.00/10/779 lượt.

t bất đắc dĩ cười khổ, “Có lẽ tôi không nên cho em uống nước.”

Diệp Gia Dĩnh mượn cơ hội đi toa-lét, đã quan sát địa hình hai lần, trong lòng cũng có tính toán, rất đúng lúc làm ra vẻ đáng thương, “Thế tôi nhịn một lát vậy.”

=====

Rốt cục Diệp Ba Ni đã phá vỡ hình tượng ông vua lạnh nhạt ở trong mắt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tủi thân, đôi mắt tròn xoe đều đỏ hết lên, cậu không khóc rống, chỉ không ngừng nhỏ giọng lặp lại một câu, “Ba Ni muốn mẹ!”

Hạ Vũ thấy vậy trái tim đều muốn vỡ ra, trong lòng nguyền rủa 1800 người bắt Diệp Gia Dĩnh đi, cả gan dám làm hại con trai anh đau khổ như thế. Ngồi xổm xuống, thủ thỉ thù thì dường như sợ hù dọa ai đó, “Ba Ni, cục cưng, ngoan, ăn cơm trước được không? Mẹ con nhất định có thể trở về.”

Diệp Ba Ni dùng đôi mắt tròn xoe tràn ngập uất ức nhìn anh lắc đầu, “Ba Ni ăn không vô.”

Hạ Vũ vô cùng đau lòng, “Vậy uống nước, nước cần phải uống.”

Diệp Ba Ni vẫn lắc đầu, “Ba Ni cũng không uống nước.”

Bởi vì Diệp Ba Ni không chịu đi đâu, ngay cả nhà trẻ cũng không chịu, kiên quyết muốn ở nhà đợi mẹ cậu trở về, cho nên Hạ Vũ đành phải gạt tất cả mọi chuyện trong tay sang bên, ở trong nhà Diệp Gia Dĩnh cùng đợi với cậu.

Trong lúc đó cậu Diệp Thừa Trạch của Diệp Ba Ni vội vàng đến một chuyến, diễn cảm trên mặt ngưng trọng, “Biết rồi, là con trai của một tài xế kỳ cựu trong nhà chúng tôi làm, chủ yếu là muốn đòi tiền, mẹ của Ba Ni chắc hẳn tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là có chút kỳ lạ, không biết tại sao hắn chỉ đòi tiền Lý Hạo Nhiên.”

Diệp Ba Ni chạy tới, ngửa đầu hỏi, “Mẹ đâu?”

Diệp Thừa Trạch cúi người ôm lấy cậu, “Mẹ cháu sẽ mau về thôi, không có chuyện gì cả.”

Rõ ràng Diệp Ba Ni có lòng tin với Diệp Thừa Trạch hơn so với Hạ Vũ, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của Diệp Thừa Trạch , mặt cũng dựa lên bả vai anh, hết sức ý lại, “Vâng.”

Diệp Thừa Trạch nhìn bộ dạng này của cháu ngoại trai cũng rất đau lòng, vỗ vỗ đầu của cậu lại an ủi mấy câu. Lúc gần đi nói với Hạ Vũ, “Lý Hạo Nhiên đã mang theo tiền đi với người khác đến đàm phán cùng Trịnh Minh Duệ, tôi cũng muốn đi, chỗ Ba Ni làm phiền anh rồi.”

Hạ Vũ sửng sốt, “Trịnh….?” Ngay sau đó khôi phục lại bình thường, “Tôi sẽ chăm kỹ Ba Ni.”

Diệp Ba Ni lớn tiếng cổ động với bóng lưng của cậu Diệp Thừa Trạch, “Cậu cố gắng lên! Bảo chú Hạo Nhiên cũng cố gắng lên!”

Diệp Thừa Trạch dừng chân, vẫy vẫy tay rồi đi. Sắc mặt Hạ Vũ âm u lấy điện thoại ra bấm số, “Này, lần trước sau khi đưa tiền cho mấy người coi chừng người đó…”

=====

Lý Hạo Nhiên căng thẳng, dẫn theo mấy bảo vệ cùng một cái valy tiền đi trên đường nhỏ gồ ghề ở bên ngoài trấn, công việc đưa tiền trao đổi con tin này trước kia anh từng diễn trong phim hai ba lần, không ngờ lại lúc tự mình thực tế một lần.

Sự thật chứng minh, cuộc sống thực tế cùng tác phẩm nghệ thuật có độ chênh lệch cực lớn, bây giờ anh hoàn toàn không giống như diễn trong phim làm anh hùng can đảm bỏ bao công sức đấu trí đấu dũng, chiến đấu tới cùng với phần tử xấu, lấy mục đích chủ yếu là đem những người này ra công lý.

Hiện tại Lý Hạo Nhiên tập trung tinh thần muốn lấy tốc độ nhanh nhất giao tiền đổi người, người mình để ý đang ở trong tay đối phương, đang chịu sự uy hiếp cực lớn, dĩ nhiên an toàn là số một! Đừng nhìn tác phẩm điện ảnh và truyền hình, chỉ nhìn các quốc gia rồi sẽ biết, phương pháp tốt nhất để cứu con tin là dựa theo yêu cầu của đối phương trả tiền, nếu không bọn bắt cóc tống tiền ép giết con tin thì phải làm sao?!

Mắt thấy cách nơi bọn bắt cóc tống tiền hẹn càng lúc càng gần không khỏi bắt đầu nín hơi ngưng thần, tiến vào trạng thái khẩn trương, toàn thân tựa như một dây cung kéo căng, chợt nghe thấy bên trong bụi cỏ dại cao hơn nửa người ở ven đường có tiếng nói, “Này, này, Hạo Nhiên! Bên này!”

Dây cung kéo căng lập tức buông lỏng, lấy mắt kính xuống quay đầu lại trợn tròn hai mắt, “Diệp Gia Dĩnh!!!”

Diệp Gia Dĩnh mặt xám mày tro leo ra bụi cỏ, giầy cũng mất đi một chiếc, thở hồng hộc, “Ôi, đứng đi qua đó, mau trở về đi, có lẽ Trịnh Minh Duệ đã chạy rồi.”

Lý Hạo Nhiên cứng họng nhìn cô, “Diệp Gia Dĩnh, anh trai em nói họ Trịnh kia muốn tiền, đưa tiền thì hắn nhất định sẽ thả người, em ngoan ngoãn chờ anh tới là được rồi, chạy trốn như vậy rất dễ chọc giận hắn ta, lỡ như bị bắt sẽ nguy hiểm đấy!!!!” Nói xong trong lòng nghĩ lại mà sợ, chỉ vào Diệp Gia Dĩnh, “Em, em, em…”

Diệp Gia Dĩnh gượng cười, “Không phải em đang tiết kiệm tiền giúp anh sao.”

Lý Hạo Nhiên bị nghẹn ở ngực, hồi lâu mới ổn định lại, kéo Diệp Gia Dĩnh qua, “Em có thể đi được không? Anh cõng em, trở về trên trấn sẽ có xe.”

Diệp Gia Dĩnh ở trên đường lời thề son sắt, mình tuyệt đối không mạo hiểm, không biết Trịnh Minh Duệ lại đắc tội với người nào, người ta đột nhiên đến tìm hắn làm phiền, mình mới thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài.

Lý Hạo Nhiên nghe xong thì nửa tin nửa ngờ.

Thật ra lúc Diệp Gia Dĩnh đi toa-lét lần thứ tư nghe thấy bên ngoài có người la hét ầm ĩ tìm Trịnh Minh Duệ gây phiền. Cô không biết kẻ đầu sỏ Trịnh Minh Duệ khiến cho con trai Hạ Vũ buồn rầu đã bị anh s


Polly po-cket