
ời ích kỷ và vô liêm sỉ nhất trên thế gian này. Cậu làm quen với Linh chỉ để nhìn thấy nụ cười của Linh mỗi ngày, bởi khi nhìn thấy Linh, cậu cảm tưởng như cô ấy đang gần ngay trước mắt. Ngay từ giây phút đó, ước muốn được che chở bảo vệ Linh ngày càng thôi thúc cậu, cậu muốn Linh mãi mãi ở bên cậu. Nhưng dần dần cậu cũng đã hiểu ra, Linh là một cô gái tốt và đầy nghị lực, cô ấy ko xứng để làm kẻ thay thế cho người mà cậu đã rất yêu thương.
Và cậu đã chấp nhận như thế.
…
– Em đừng bỏ anh, em phải cố lên…
– Nhật, em luôn…muốn nói với anh…hàng ngàn….hàng vạn lần….rằng em….rất yêu anh…
– MAI CHI………………..
…
Những ký ức ko vui ấy bất chợt ùa về làm đau nhói trái tim.
– Anh đau lắm, em có biết ko ?
Màn đêm như muốn bao trùm lên tất cả, từng cơn gió hiu hiu thổi nhẹ, mái tóc đen phấp phới trong gió, đâu ai biết rằng, con người đó… đã phải chịu đựng sự đau khổ dằn vặt như thế nào.
..***
– Cậu muốn đi học thật sao ? – Huy nhìn Linh với ánh mắt lo lắng.
– Cậu làm sao thế ? Tớ muốn đi thật mà, tớ có chuyện quan trọng cần giải quyết ở trường.
– Đó là chuyện gì vậy ? Tớ sẽ giúp.
– Thôi khỏi. Tớ tự làm đựơc. Ưm…Huy này, cậu lấy xe đạp chở tớ nhé, tớ ko muốn đi xe bus.
– Ừ.
Ánh ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, hoà vào bầu trời trong xanh ko một gợn mây, chim chóc líu ríu hót vang chào một ngày mới tốt lành. Nó muốn tận hưởng tất cả hương sắc đẹp tươi của chốn Hà thành náo nhiệt này trước khi đưa ra quyết định của mình, về những điều mà chú dì đã nói với nó tối hôm qua.
Ngồi sau xe Huy, cảm giác êm đềm cùng bao kỷ niệm chợt ùa về làm nó cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Huy quan tâm tới nó, luôn đối xử tốt với nó, làm sao nó nỡ rời ra Huy chứ. Nhưng…nếu cứ mãi ở đây, nó sợ nó sẽ ko thoát nổi cái bóng đen đầy chết chóc tang thương ấy.
– Ừm…chiều cậu cứ về trước nhé, đừng đợi tớ.
– Sao vậy ? – Huy thắc mắc.
– Không sao. Lâu rồi ko đi bộ 1 mình. Tớ muốn thư giãn đầu óc một chút.
– Vậy cũng tốt. Tối tớ sẽ qua nhà cậu.
– Ừ. Tớ vào lớp đây.
..**
Các tiết học trong ngày trôi qua nhanh chóng. Nó đã làm đơn chuyển trường và lên nộp ở phòng Hiệu trưởng ngay sáng nay. Thầy Hiêụ trưởng dù rất ngạc nhiên nhưng thầy biết nó rất đau buồn nên cũng đã động viên, an ủi nó rất nhiều. Nó chỉ cười nhẹ, cám ơn sự quan tâm của thầy rồi trở về lớp.
Trên đường về, quả nhiên nó đã gặp Tuấn. Trông anh gầy đi nhiều, gương mặt cũng hốc hác hơn. Dù ko biết nguyên do nhưng nó cũng chả muốn phí thời gian quan tâm tới loại người này chút nào. Thấy nó với vẻ mặt hờ hững như ko quen biết, Tuấn vội nắm lấy tay nó nhưng đã bị nó gạt phắt ra.
– Anh hãy tránh xa tôi ra.
– Tại sao em lại như vậy ? Anh…anh đã làm gì sai ?
– Tôi ko muốn nói nhiều với loại người như anh.
– Linh, em đừng như thế có được ko ?
– Anh đừng có giả ngây ngô với tôi nữa. Tôi đúng là con ngốc nên mới tin những gì anh nói. – Nó lạnh lùng nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn khiến anh bối rối quay đi.
– Anh ko hiểu. Anh thật sự…
– Thật sự là anh chỉ quen tôi để lợi dụng thôi hả. Khi lấy được tình cảm của tôi thì vứt đi ko thương tiếc chứ gì ? Đó chẳng phải là mục đích chính của anh sao ?
– Em…em đã nghe… – Tuấn sững sờ nhìn nó, ánh mắt hắt lên vẻ sợ hãi.
– Đúng. Câu chuyện giữa anh và Uyên, tôi đã nghe thấy. Đừng giải thích bất cứ điều gì nữa.
– Em hiểu lầm rồi, sự thực là anh…
Đi thật nhanh về phía lớp học, mặc kệ anh ta muốn nói gì, nó ko muốn quan tâm nữa, ko muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa dù anh ta có muốn chống chế như thế nào. Mắt thấy tai nghe, nó có thể sai sao. Ko muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nó còn chuyện quan trọng hơn phải làm rõ, ngay chiều nay.
..***
– Dạ thưa, có một cô bé học sinh muốn gặp chủ tịch, nói là có việc quan trọng…. – Cô thư ký nhẹ nhàng nói qua điện thoại được nối với đường dây của văn phòng ông Phác.
– Cô bé học sinh ư ?
– Thưa vâng.
– Cho vào đi.
…
Hít một hơi thật sâu, nó rảo bước về phía văn phòng ngài chủ tịch Nguyễn Tuấn Phác.
Cánh cửa phòng bật mở, người đàn ông với mái tóc hoa râm ngẩng mặt lên, ko nén nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt.
– Là cháu sao ?
– Phải. – Nó lạnh lùng nhìn người đàn ông.
– Cháu ngồi đi. Cháu uống gì ? – Ông Phác ân cần.
– Thôi khỏi. Tôi muốn đến làm rõ với ông một chuyện. – Nó bình tĩnh nói từng lời, khuôn mặt thanh tú vẫn nhìn ông ko chớp mắt.
– Được, cháu cứ nói. – Hơi bất ngờ với câu nói của cô gái nhỏ, ông Phác vẫn mỉm cười.
– Ông có quan hệ gì với mẹ của tôi ?
– …
– Ko biết trả lời thế nào chứ gì ? Vậy ông cứ xem cho rõ cái này, nó sẽ cho ông câu trả lời.
Dứt lời, nó rút trong túi ra một thứ được cất cẩn thận. Ông Phác đăm đăm nhìn vào vật đó, sững sờ…. – Cái…cái này…. – Ông Phác lắp bắp, hai bàn tay ông run run.
– Người đàn ông trong bức ảnh này có phải ông ko ? – Ánh mắt nó xoáy sâu vào gương mặt sầu não của ông Phác, lạnh lùng và đầy thù hận.
– Ta….
– Tấm ảnh cưới này mẹ tôi đã giữ rất kỹ. Suốt 17 năm qua bà luôn nâng niu trân trọng nó, ông có thấy những chỗ hoen ố trên tấm ảnh này ko? Đó là nước mắt của mẹ, mẹ đã khóc vì nhớ ông. Vậy mà ông đã làm cho mẹ tôi được những gì? Ch