
lại nhìn cô, cho là cô không muốn, An Tuyết Thần cắn răng, sau đó nói: “Cái đó, áo lót?” Cũng tính qua à.
Phàm Ngự nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô mới biết là có ý gì, Phàm Ngự nhíu chặt lông mày rồi buông lỏng, sau đó lúng túng một hồi, cầm áo lót màu hồng vì cô mặc vào, chân tay vụng về vì cô cài nút áo.
Quá trình chính xác thật là quá đau khổ, chỉ là Phàm Ngự ngược lại không có biểu cảm gì, trong lòng đã sớm đem cái áo ngực đó mắng mấy trăm lần, cởi ra dễ dàng, cài nút khó khăn. { là anh am hiểu cởi áo lót người khác ra sao }
Phàm Ngự lôi kéo An Tuyết Thần đi xuống cầu thang, sau đó để cho cô ngồi ở bên cạnh mình, có thể thấy được tham muốn giữ lấy của người đàn ông này cực kỳ lớn. Cho nên Phàm Ngự không cho cô ngồi ở trên người của mình, phải không nghĩ đến cô quá mệt mỏi sao, cũng không muốn để cho mình đau khổ.
Phàm Ngự rất tao nhã chuẩn bị xong tất cả, mặc dù là ngồi ở bên cạnh, nhưng Phàm Ngự kiên trì ăn cô, An Tuyết Thần còn đang suy nghĩ, người đàn ông này lúc dịu dàng giống như nước, lúc lãnh khốc giống như ngồi băng sơn. An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn gò má Phàm Ngự. Đột nhiên bị mê hoặc, thật không phải chứ, CMN thật đẹp trai.
Thanh nhã như sương, đôi môi tuyệt đẹp như anh đào, da thịt tỉ mỉ như gốm sứ, anh như xích đu yên tĩnh nhìn tờ giấy kia, giống như mỹ nam trong thần thoại Hy Lạp nhìn hoa thủy tiên chết đi. Gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra lăng giác lãnh tuấn rõ ràng; tròng mắt đen nhánh thâm thúy, phiếm sắc mê người.
Phàm Ngự khẽ co rúm khóe miệng, tà tứ giơ lên, đường cong hoàn mỹ buộc vòng quanh, môi mỏng giống như thiên địa làm ra, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, vừa hôn ướt át.
“Nhìn được không?” Phàm Ngự không quay đầu nhìn cô, mà vì cô bóc tôm hùm. An Tuyết Thần gật đầu nói: “Ừ, tại sao người đàn ông có thể có dáng dấp mị hoặc câu người như vậy đây?” Phàm Ngự vừa nghe, đem tôm thịt đã gọi xong thả vào trong bát của An Tuyết Thần, sau đó ưu nhã cầm khăn ăn xoa xoa tay mình, quay đầu nhìn vẻ mặt hoa si của cô, thật là trăm năm khó gặp.
Mặt An Tuyết Thần lập tức đỏ, mới vừa rồi mình nói cái gì vậy, sau đó lung tung kẹp lại một vật hướng trong miệng nhét vào, ăn ngon, sau đó nhìn bát mình lúc nò thì nhiều thịt như vậy, nhìn lại trong miệng lấp nhét. Gương mặt thỏa mãn, Tiểu Niệm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói: “Đói thế này?”
An Tuyết Thần không chút suy nghĩ gật đầu nói: “Ừ, thật đói, kêu gào quá nhiều đúng là tốn sức lực. Mẹ” ‘Phải bồi bổ’ còn chưa nói ra miệng, lúc này mới phản ứng được mình nói cái gì, mặt đỏ giống như tôm luộc, An Tuyết Thần vô cùng thẹn thùng đem đầu cúi thấp xuống, suýt nữa hôn môi với cái bát.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng đó của An Tuyết Thần, nhếch miệng nâng lên độ cong, sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô nói: “Ăn cơm thật ngon, một hồi em sẽ phải cùng cái bát tiếp xúc thân mật”
An Tuyết Thần chậm rãi ngẩng đầu, sau đó bắt đầu cùng chiến đấu với một bàn đầy món ngon, Phàm Ngự thỏa mãn nhìn An Tuyết Thần, cuộc sống như thế thật tốt, hàng năm chính anh mới du tẩu trên lưỡi đao cùng họng súng, về đến nhà có cô gái nhỏ cùng tên tiểu tử kia, hình ảnh thật ấm áp. Tim bị từ từ đập mạnh.
Ăn cơm xong, An Tuyết Thần nằm lỳ ở trên giường nhìn tiểu thuyết ngôn tình, 2 chân lúc lên lúc xuống. Phàm Ngự tắm xong đi ra ngoài đã nhìn thấy An Tuyết Thần ngâm nga tiểu khúc nhìn tiểu thuyết, giống như cô mười tám tuổi vậy, mười tám tuổi của cô là đau khổ nhất. Nghĩ tới đây, con ngươi Phàm Ngự trở nên tĩnh mịch. An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, sau đó nói: “Ừ, anh tắm xong rồi hả?”
Phàm Ngự gật đầu một cái, sau đó giống như đi tới giường lớn, An Tuyết Thần trải qua mấy trận kịch chiến, đã thành thói quen, vừa mới bắt đầu cũng chưa đặc biệt bài xích qua. Phàm Ngự nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, tay phải chống đầu mình.
Nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nghiêng đầu nhìn Phàm Ngự, cười một tiếng, sau đó nhìn bộ ngực anh, nụ cười dừng lại, Phàm Ngự biết cô nhất định sẽ hỏi. An Tuyết Thần lật người, nằm ở trên giường, sau đó đưa ngón tay ra xông về phía trước tường tận vuốt ve ngực anh. Sau đó mở miệng: “Giống như không phải cùng một thời gian nhận thương tổn, màu sắc không giống nhau? Thời điểm làm nhiệm vụ bị thương sao?”
Phàm Ngự vuốt gương mặt của cô sau đó nhẹ giọng nói ra: “Ừ, thời điểm làm nhiệm vụ nhận được. Chỉ là cũng cam tâm tình nguyện, nếu không thật đúng là không ai thương tổn anh được, nhưng cũng bởi vì cùng một người”
Vẻ mặt An Tuyết Thần nghi hoặc, “Cam tâm tình nguyện bị thương, bởi vì một người?”
“Ừ, bởi vì một người?” Phàm Ngự thâm tình nhìn An Tuyết Thần nói.
“Không phải là cô gái chứ?” An Tuyết Thần đoán.
“Ừ, có cảm giác sao?” Phàm Ngự để tay nhỏ của cô đặt ở bộ ngực mình, nói.
“Lời nói thật?”
“Ừ”
“Ừ, có một chút, nếu là vì một cô gái, quả thật làm cho người ta cảm khái, vậy tại sao anh cùng tôi sinh con đây? Anh rất thích cô gái kia à?” An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói.
Phàm Ngự đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực của mình, thanh âm trầm thấp nói: “Ừ, đúng vậy, anh rất yêu cô ấy, không tiếc tất cả đi yêu cô ấy.”
An Tuyết Thần bị Phàm Ngự kéo, tr