
lãnh cúp điện thoại. Lười biếng uống rượu đỏ trong tay, hoàn toàn không để ý tới ba cô gái kia.
Lạc Trạch quay đầu nhìn lại, hơi sững sờ, lập tức khôi phục như cũ, sau đó vừa liếc nhìn Giang Lệ Lệ, phát hiện hai tay của cô đều run rẩy, sắc mặt cũng rất không tốt, lập tức chau chặt lông mày.
Đoán chừng cô ta là nhớ tới đêm đó rồi. Lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Giang Lệ Lệ, kéo cô qua ôm ngang ở trong ngực mình, sau đó cũng không quay đầu lại mà chỉ lưu lại một câu: “Ngự, chúng tớ đi trước”
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, dắt Lâm Mộng Tuyết hơi hơi tiến lên. Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy Phàm Ngự lập tức đi qua, khóc nói, đôi tay đặt lên giày da đen bóng của anh.
“Ngự, hu hu, em sai lầm rồi, anh thả em đi, thả em đi ra ngoài đi, có được hay không, anh đã nói, em ở trong lòng anh còn có một chút vị trí, anh nói sẽ không làm thương tổn em đấy, anh đã nói…” bởi vì kêu gào lâu, giờ phút này giọng nói của cô trầm thấp dọa người.
An Tuyết Thần chau chặt lông mày nhìn Phàm Ngự, chỉ thấy Phàm Ngự nhẹ nhàng nâng nâng cằm Lâm Mộng Tuyết, sau đó nhìn cô, từ từ dời về phía cổ của cô, thế nhưng tất cả đều là máu, đều là vết cắn hàm răng. Có thể thấy được cô đối xử không tệ.
“Tôi nói qua, nhưng cô không hiểu được quý trọng, làm việc không nên làm, trong nội tâm của tôi vị trí là em gái, đó cũng là để lại cho Lâm Mộng Tuyết trước kia, mà không phải cô” Phàm Ngự nói chuyện, lời nói như băng tuyết Bắc Cực, lạnh lẽo chí cực. Giống như Satan địa ngục tuyên bố ra lệnh.
Lâm Mộng Tuyết vừa nghe, vội vàng chuyển sang An Tuyết Thần, hiện tại cô chỉ có thể cầu xin cô áy, bởi vì cô rốt cuộc biết An Tuyết Thần đối với Phàm Ngự mà nói nặng bao nhiêu, bây giờ cô ấy là người duy nhất có thể cứu cô.
Lâm Mộng Tuyết bắt được chân của An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cũng thuận thế ngồi chồm hổm xuống. “Cô giúp tôi nói với Ngự một chút, có được hay không, trước kia là tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, tôi hiểu rõ sai lầm rồi, hai người bỏ qua cho tôi, có được hay không?”
Lâm Mộng Tuyết kêu khóc, thanh âm cực kỳ thê thảm. An Tuyết Thần nghe là kinh tâm táng đảm. An Tuyết Thần nhìn về phía Phàm Ngự, chỉ thấy vẻ mặt anh không có một chút cảm xúc, thậm chí là âm lãnh hung ác lệ.
An Tuyết Thần nhìn Lâm Mộng Tuyết một cái, thân là phụ nữ của anh như thế nào không biết đâu rồi, nhép nhép miệng môi: “Cái đó, hãy bỏ qua cô ta đi, cô ta cũng đã bị trừng phạt.” Lâm Mộng Tuyết nghe An Tuyết Thần nói, ý vị gật đầu.
Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn An Tuyết Thần, nhìn chăm chú một phen, nhìn thân thể An Tuyết Thần chỉ rung động, làm gì mà nhìn như vậy cô: “Em xác định?”
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lâm Mộng Tuyết sau đó gật đầu một cái: “Xác định”
Phàm Ngự vẫn nhìn cô, cầm điện thoại lên phân phó mấy câu. Một hồi thì có mấy người đem Lâm Mộng Tuyết kéo ra ngoài. An Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ là lại cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào mình. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó ngồi vào bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Anh thật nguy hiểm.” Nói qua giống như là đang hỏi anh, cũng rất giống là tự nói với mình.
Phàm Ngự nghe lời của cô…, nhíu lông mày. Không nói gì. An Tuyết Thần lại nói: “Anh đã từng cưng chiều cô ta như vậy, hiện tại đem cô ta đặt ở nơi đây, anh….” An Tuyết Thần không nói tiếp nữa, hồi tưởng hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, không nhịn được rùng mình một cái.
Phàm Ngự một tay kéo An Tuyết Thần vào trong lòng, thanh âm trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, đối với em thì anh sẽ không, cả đời cũng sẽ không. Chỉ cần em không phải phản bội anh?”
An Tuyết Thần ở trong ngực Phàm Ngự nũng nịu nói: “Vậy nếu như tôi phản bội anh, anh trừng phạt tôi thế nào?”
“Vậy chuyện lần trước em cũng biết chân thật, nhưng cũng sẽ không đơn giản như vậy, em phản bội anh sao?” Phàm Ngự nói.
An Tuyết Thần ở trong ngực Phàm Ngự lắc đầu một cái, nói: “Sẽ không, nếu như mà em nói em đây đời này chỉ có một người đàn ông, anh có tin hay không?”
Phàm Ngự vuốt ve đầu An Tuyết Thần, trong mắt không khỏi dịu dàng: “Biết, anh tin tưởng”
An Tuyết Thần lập tức nói, “Nhưng anh không phải, còn để cho em bắt gian tại trận” An Tuyết Thần vừa nghe chuyện này sẽ tức, vội vàng từ trong ngực Phàm Ngự đứng lên. Phàm Ngự vừa nghe, đầu lập tức liền lớn một vòng.
Tiểu tử này, cô gái thế nào thời thời khắc khắc thậm chí quên không được chuyện này, anh làm sao lại để cho cô bắt được bím tóc rồi sao? Phàm Ngự vội vàng dụ dỗ nói: “Tuyết Thần, anh biết rõ sai lầm rồi, cho anh một đêm thời gian, nếu như anh chính là không thể tiếp nhận anh, vậy anh sẽ không nói, anh chỉ là tuổi già cô đơn cuộc đời này rồi.”
Phàm Ngự nói cực kỳ đáng thương. An Tuyết Thần kéo khóe miệng, lúc nào thì anh cũng sẽ như vậy.
Mặt An Tuyết Thần hoài nghi nhìn anh, một đêm, anh muốn làm cái gì? Phàm Ngự nhìn bộ dáng mặt An Tuyết Thần cảnh giác dịu dàng cười một tiếng, đem cô lại lần nữa kéo vào trong ngực nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ để cho em xem xem anh là thành tâm, cùng quyết tâm yêu em, chớ chỉnh anh, hình như là có âm mưu gì?”
An Tuyết Thần nhìn anh, anh càng nói như vậy lại càng khả nghi, không