Polly po-cket
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329075

Bình chọn: 10.00/10/907 lượt.

h một cái. Đẩy mạnh anh ra, há to miệng thở. Mặt tức giận.

“Phàm Ngự, tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ, hoàn toàn đoạn tuyệt triệt để. Còn nữa, tôi cũng đã có vị hôn phu, anh ấy cực kỳ thích tôi, mà tôi cũng rất thích anh ấy. Cho nên xin ngài cách xa hạnh phúc của tôi, nơi đó không thể nào tồn tại ngài.” An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói rõ ràng từng chữ từng câu. Khẳng định như vậy.

Phàm Ngự đưa tay nhẹ nhàng lau đầu lưỡi bị cô cắn, sau đó nhìn chằm chằm cô, nghe lời cô nói…,anh liền muốn phá hủy cô, anh không muốn để cho người khác có được cô. Cô nói hạnh phúc của cô không tồn tại anh, Phàm Ngự không tiếp thụ nổi.

“A, không có sự tồn tại của tôi? An Tuyết Thần, em đừng mơ tưởng, me cho rằng lần trở lại tôi sẽ bỏ qua cho em sao, em cho rằng có Lãnh là chỗ dựa thì tôi hết cách với em sao, tôi cho em biết, tôi không có….” Anh lần nữa đến gần cô, nắm cằm của cô. Hà hơi nói, rất dịu dàng, lại làm cho An Tuyết Thần đứng vững.

“Tình nguyện hủy diệt.” Bốn chữ này khắc vào trong đầu của An Tuyết Thần.

Phàm Ngự cứ nhìn cô như vậy nhìn, chính mình nhớ cô năm năm, nhưng cô lại đem anh quên mất sạch bóng, anh làm sao có thể cho phép.

“Tiểu Dã Miêu, anh sẽ lần nữa chà sáng móng nhọn của em.” Nói qua liền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, An Tuyết Thần đứng tại chỗ tiêu hóa lời nói của anh, cô biết anh muốn làm, không thể nào thất bại.

Lãnh xử lý tốt tất cả, liền đi đến chỗ ngồi của khách quý lại không nhìn thấy An Tuyết Thần, nhìn lướt qua, cũng không thấy Phàm Ngự, thầm nói không ổn, đi tìm, mới vừa đi tới phòng vệ sinh, đã nhìn thấy Phàm Ngự đi ra từ bên trong, Phàm Ngự nhìn vẻ mặt lo lắng của Lãnh, khóe miệng từ từ nâng lên đường cong mị hoặc. Đi qua bên cạnh anh.

Lãnh tức giận nhìn anh, “Anh làm gì cô ấy?”

Khi Phàm Ngự đi qua bên người anh thì dừng lại, mắt lạnh nhìn anh. “Không sao cả, quả nhiên hương vị của cô ấy vẫn ngọt như vậy.” Dứt lời, Phàm Ngự bước đi thật nhanh rời đi, lưu lại bộ mặt tức giận của Lãnh, anh nhanh đi tới phòng vệ sinh, đã nhìn thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của An Tuyết Thần, lông mày nhíu chặt vào nhau. Ôm cô, lo lắng mở miệng.

“Thần, em không sao chứ?” .

An Tuyết Thần ôm Lãnh thật chặt, giống như tìm được dược thảo cứu mạng, cô biết, trong lòng cô đối với Phàm Ngự vẫn là chống cự, sợ hãi.

An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, nức nở nói: “Liệt, lần này trở về rốt cuộc là đúng hay là sai.”

Lãnh cũng không biết trả lời thế nào, nhưng thật ra anh không hy vọng bọn họ trở về, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

“Mặc kệ đúng sai, anh đều ở bên cạnh em.”

An Tuyết Thần lệ thuộc vào cái ôm này, giống như ỷ lại vào người nhà. Phàm Ngự sẽ làm gì đây? Cô có chút đang sợ, thủ đoạn của anh thật sự rất ác liệt.

Lâm Mộng Tuyết tìm Phàm Ngự một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, sau đó chạy về phía anh, nắm chặt cánh tay Phàm Ngự, làm nũng nói: “Ngự, anh đi đâu vậy. Tại sao lâu như thế, hại em tìm nửa ngày.”

Phàm Ngự nhìn cô gái đứng bên cạnh nũng nịu, mặc dù dáng dấp tương tự, như lại hoàn toàn khác nhau. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Đi thôi, trở về.”

Lâm Mộng Tuyết nhìn bóng lưng Phàm Ngự, trong mắt tất cả đều là ác độc. Năm năm rồi, anh rất ít đụng chạm cô, thậm chí có thời điểm kêu tên An Tuyết Thần, năm năm rồi, bọn họ từ từ mà trở nên lạnh nhạt. Dù thế nào Lâm Mộng Tuyết cũng không nghĩ tới anh không yêu cô, không, cô không chấp nhận, anh chỉ có thể là của cô, bất luận kẻ nào cũng không cướp được.

Lâm Mộng Tuyết ngồi ở trong xe, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phàm Ngự, rốt cuộc mở miệng: “Ngự, anh yêu cô ta, có đúng hay không?”

Phàm Ngự chỉ chuyên chú lái xe, không trả lời câu hỏi, điều này làm cho Lâm Mộng Tuyết càng thêm tức giận.

“Ngự, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt? Cô ta cũng chỉ là vật thế thân khi em không ở bên cạnh anh mà thôi. Người anh yêu là em.”

Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, nhẹ nhàng cười một tiếng. Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích “Cô ta đã là vị hôn thê của người khác, cũng đã làm mẹ rồi.”

Phàm Ngự, chợt thắng xe, lạnh lùng mở miệng: “Cút”

Lâm Mộng Tuyết không cam lòng, nhìn anh, cả gan nói: “Thế nào? Em nói sai sao? Cô ta không thích anh.”

“Cút” Đôi mắt chim ưng của Phàm Ngự nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt chim ưng khát máu từ từ trở nên ửng đỏ, Lâm Mộng Tuyết sợ, nhiều năm như vậy cô đương nhiên hiểu tính tình của anh, anh thật sự tức giận, Lâm Mộng Tuyết oán hận nhìn Phàm Ngự một cái, mở cửa xuống xe.

Đợi cô xuống xe, Phàm Ngự lái xe thể thao nghênh ngang rời đi. Lâm Mộng Tuyết nhìn chiếc xe kia dần dần biến mất. Tức giận đá chân. Trong mắt tràn đầy ghen tỵ.

CHƯƠNG 93: CẠM BẪY, DẪN EM VÀO HỐ (P1)

Mấy ngày sau ——

Phàm Ngự ngồi làm việc. Ngắm nghía bút máy trong tay. Một bộ dạng lười biếng.

“Ngự, cậu chuẩn bị làm gì? Mấy năm này, An Tuyết Thần được Lãnh che giấu rất tốt. Hơn nữa hai người đã đính hôn ở nước Mĩ. Nghe nói ông cụ Lãnh rất yêu thích cháu dâu này. Rất thương cô ấy. Hiện tại họ là cục cưng có quyền thế rất mạnh. Mỗi công ty đều tranh cướp hợp tác với bọn họ, vì muốn quảng cáo cho công ty mình.” Lạc Trạch làm ra bộ dạng việc không liên quan đến mình, ưu nhã uống cà