
không tìm thấy bóng dáng màu hồng, một trận náo nhiệt truyền đến, cũng biết ai tới rồi.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười như có như không, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay phủi rơi những bụi bậm cơ hồ không tồn tại.
Một bộ âu phục màu đen cùng khuôn mặt anh tuấn càng phát ra đẹp trai, cổ áo lộ ra áo sơ mi màu tím. Anh bước từng bước đi tới, bông tai hột xoàn màu lam còn chói mắt hơn so với đèn thủy tinh. Dắt Lâm Mộng Tuyết đi vào đại sảnh, trong nháy mắt dẫn tới một trận ồn ào.
Góc An Tuyết Thần nhìn thấy hai người kia, nhớ tới đứa con đã chết trong bụng, bàn tay cô nắm thật chặt.
“Kế tiếp, tôi tuyên bố, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.”
“Phàm Ngự, Phàm tổng, quyên năm tỷ. Lạc Trạch, Lạc tổng, năm tỷ. Còn có Lãnh, Lãnh tổng, mười tỷ”
Bụp bụp —— dưới đài vang lên tràng vỗ tay. Phàm Ngự cùng Lạc Trạch nghe thấy cái tên này, lông mày nhăn nhăn.
“Kế tiếp, xin mời người đã quyên tặng mười tỷ, Lãnh tổng lên đài phát biểu.”
Lãnh đứng ở giữa khán đài. Mỉm cười mở miệng: “Mười tỷ này là tôi dùng tên vị hôn thê của tôi quyên góp”
“A, xin hỏi tên vị hôn thê của Lãnh tổng là gì?” Người chủ trì hỏi.
“Là Tuyết Lệ trong đó có một thành viên.”
Người chủ trì vỗ vỗ tay, sau đó tuyên bố: “Xin mời vị hôn thê của Lãnh tổng lên đài.”
Toàn bộ ánh đèn đều mờ xuống. Một bên khan đài khác, một bóng dáng màu tím từ từ bước ra ngoài. Phàm Ngự nhìn dáng người quen thuộc, nhịp tim như muốn ngừng lại. Theo bước chân của cô, bước tới bên người Lãnh. Sau đó khoác lấy cánh tay anh.
“Thê tử của tôi, tay chơi Piano Tuyết Lệ, tiểu thư An Tuyết Thần.” Lãnh tuyên bố trước mọi người. Ngay sau đó, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, sau đó ánh đèn lần nữa khôi phục.
An Tuyết Thần nhàn nhạt liếc Phàm Ngự một cái, cũng nhìn thấy biểu hiện của anh trong giờ phút này, bao gồm cả sắc mặt người phụ nữ bên cạnh anh. Điều này làm cho cô rất vui vẻ.
Cầm ống nói, thanh âm điềm tĩnh truyền vào trong lỗ tai người khác.
“Rất vinh hạnh, là chủ sự (người đứng ra tổ chức) chúng tôi mở màn tặng các ngài một tiết mục khảy đàn. Còn có, rất cảm ơn vị hôn phu của tôi, Liệt, dùng danh nghĩa của tôi quyên tặng mười tỷ. Tự trong đáy lòng, chúc cho những người cần đến số tiền này, tất cả đều tốt.”
Nói xong, một tràng vỗ tay lại vang lên. Người chủ trì nói tiếp: “Nữ chính đẹp nhất của chúng ta đêm nay sẽ khảy một bản nhạc. Xin mời”
An Tuyết Thần hướng về phía Lãnh cười cười, tình cảm dịu dàng như vậy, nhìn vào trong mắt người nào đó sao chói mắt thế.
An Tuyết Thần ưu nhã ngồi bên cạnh Piano, bắt đầu đánh đàn. Sau khi một đoạn ngắn chấm dứt, theo thanh âm tiếng sáo mọi người nhìn lại, một bóng dáng màu hồng nhạt ngồi bàn đu dây từ trên trời giáng xuống. Thổi ống sáo đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, hai người bắt đầu diễn xuất bản nhạc hoàn mỹ nhất trên thế giới.
Lạc Trạch cũng như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm bóng dáng màu hồng, xem ra tất cả đều có kết quả rồi, Lãnh đem bọn họ bảo vệ rất tốt.
Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy tầm mắt Phàm Ngự vẫn rơi vào cô gái được mọi người say mê yêu thích, trong lòng ghen tị, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Tại sao trở lại, còn mang theo thân phận hoa lệ như vậy.
Một khúc hoàn tất, hai cô gái nắm tay nhau đi tới trước khán đài, khom người chào thật sâu, nhất thời tiếng vỗ tay vang lên. An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự, khóe miệng cười, bảo trì như vậy.
MàLệ Lệ cũng nhìn Lạc Trạch, cười đến cực kỳ quyến rũ, nhìn hai người đàn ông này ở dưới đài, máu nóng sôi trào. Cuộc gặp mặt như vậy, khiến cho bọn họ vạn lần không nghĩ tới.
“Kế tiếp, các vị chơi thỏa thích, thời gian tự do”
An Tuyết Thần kéo Lãnh đi tới phía Phàm Ngự và Lạc Trạch đang cùng người khác nói chuyện phiếm.
“Phàm tổng, Lạc tổng, đã lâu không gặp. Thần, chào hỏi đi em.” Lãnh ưu nhã mở miệng.
Ánh mắt Phàm ngự vẫn gắt gao nhìn chằm chằm An Tuyết Thần, nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ. Nghe người đàn ông khác gọi cô là Thần. Nếu có khả năng, anh thật muốn ăn người con gái trước mắt – người mà anh ngày nhớ đêm mong này.
An Tuyết Thần đối với ánh mắt cực nóng của Phàm Ngự, lớn mật nghênh đón, giơ ly rượu vang trong tay lên. Thanh âm bình tĩnh, nói: “Phàm tổng, đã lâu không gặp, Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp, nhìn thấy hai người ân ái, tôi thật sự vô cùng an ủi.”
Tất cả mọi người nghe những lời cô vừa nói ra ngoài, mỗi một câu cũng rất châm chọc. An Tuyết Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu của Lâm Mộng Tuyết. Lãnh thâm tình liếc mắt nhìn cô gái trong ngực, sau đó cũng bày ra khuôn mặt như vậy.
“Vị tiểu thư này, cùng vị hôn thê của tôi có ta dáng dấp cũng thật giống nhau.” Lâm Mộng Tuyết hiểu rõ, thân thể run rẩy, sau đó gắt gao kéo Phàm Ngự.
An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt châm chọc của cô ta, buồn cười quá. Cô chỉ liếc mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng mở miệng uống ly rượu vang, tiếp đó ngẩng đầu, trong mắt hẳn là nhu tình.
“Liệt, em nghĩ chúng ta nên qua chỗ khác, bên kia còn có rất nhiều cần chúng ta chào hỏi đấy?” Thanh âm nũng nịu truyền vào trong tai Lãnh, cực kỳ nhu tình, lỗ tai Phàm Ngự nghe thấy tựa như băng