Old school Swatch Watches
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327844

Bình chọn: 7.5.00/10/784 lượt.

c ngủ thiếp đi.

Trong ánh trăng mờ ảo có người gọi bốn chữ “Hòa Nhan Quận chúa”, ta suy nghĩ thật lâu mới phát hiện ra hình như là đang gọi ta. Đột nhiên một luồng gió lạnh lướt qua người, ta lập tức có chút tỉnh táo, bò dậy nhìn, Tư Mã Đồng Lạc mở rèm, khóe mắt nheo lại nhìn ta. Hóa ra ta đã lên trên boong thuyền, phía dưới bến tàu đầy người, ai cũng rướn cổ lên xem ta trông như thế nào.

Ta liền lăn một vòng ngồi dậy, nhìn sắc mặt Tư Mã Đồng Lạc, hẳn là hình tượng bây giờ của ta không tốt cho lắm a. Tư Mã Đồng Lạc đen mặt, nhỏ giọng nói: “Không phải đã nói cho ngươi biết là chỉ có thể ngồi sao?”.

“Cô nói thì ta phải nghe theo à?”, ta vén sợi tóc rớt trên trán, cười khiêu khích: “Rồi giờ thế nào? Muốn ta nói gì sao?”.

Không đợi Tư Mã Đồng Lạc trả lời, ta cười híp mắt mở miệng quát: “Chào các đồng chí! Các đồng chí đã cực khổ rồi!”.



Phía dưới ồ lên một tràng. [@sieunhanu.wordpress '>svb54rh8

Tư Mã Đồng Lạc cố gắng dùng ánh mắt lườm chết ta, nhưng mà có cái gì sai sao hả, vị lãnh đạo nào lên nói chuyện cũng nói hai câu này trước mà?

Bên cạnh có tiếng bật cười, ta nhìn lại, hóa ra là tiểu hoàng đế lần trước. Nó chớp chớp mắt nhìn ta, vẻ mặt cực kỳ tò mò, hẳn là cũng không biết Trưởng công chúa nhà nó đang giở thủ đoạn với ta.

Đột nhiên một đội thị vệ bước ra từ giữa đám đông, ta lập tức nhận ra mấy người bị vây ở giữa chính là đám lão Trương, ta bỗng dưng mất bình tĩnh, ngón tay siết chặt ống tay áo, phải làm thế nào bây giờ.

“Cung tiễn Quận chúa”, bọn họ quỳ xuống nói. Ta mở lớn mắt nhìn, lão Trương đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng lão đâu. Đội thị vệ lập tức náo loạn, dân chúng nhìn thấy cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Tư Mã Đồng Lạc đột nhiên kêu lên: “Hoàng thượng!”.

Tiểu hoàng đế ngạc nhiên nhìn Tư Mã Đồng Lạc, “Cô cô, sao vậy?”.

Lão Trương bỗng xuất hiện ở phía sau tiểu hoàng đế, ngón tay làm ra tư thế muốn đánh chết, ta biết lão muốn làm gì rồi, lập tức cướp ngay một thanh kiếm từ gã thị vệ bên cạnh, đặt lên sau eo Tư Mã Đồng Lạc. Tình thế nghịch chuyển trong khoảnh khắc, ta cười lạnh, “Cô… Đánh giá Túc Sát quá thấp rồi”.

Ta hiểu ra Tư Mã Đồng Lạc đoán rằng mấy người bọn họ sẽ không dám ra tay, nhưng vẫn cẩn thận bố trí thị vệ vây bọn họ vào chính giữa, cổ độc này dường như có ảnh hưởng đến nội lực, nhưng mà dù có giảm nội lực đi nữa thì lão Trương vẫn dư sức đối phó mấy người này.

Tất cả những hành động này, chỉ có người trên thuyền biết được, dân chúng phía dưới không hề phát hiện ra. Lão Trương đứng phía sau tiểu hoàng đế, nhưng tiểu hoàng đế vẫn không hay biết gì, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tư Mã Đồng Lạc.

“Bỏ qua cho bọn họ, nếu không long mạng của Hoàng thượng… Chậc chậc, khó mà giữ được a”, ta uy hiếp.

Tư Mã Đồng Lạc lom lom nhìn lại, “Vậy thì ra tay ngay đi, những kẻ có thể làm hoàng đế bù nhìn còn rất nhiều”.

Ta sửng sốt, thật ra thì vốn cũng không muốn giết tiểu hoàng đế vô tội kia, chỉ không ngờ cô ta quá mức tàn bạo, dù gì đó cũng là con ruột của em trai mình… Cho nên ta liền kề thanh kiếm lại gần, “Vậy thì ta giết cô!”.

“Mẫu cổ ở trong cơ thể ta”, Tư Mã Đồng Lạc khẽ mỉm cười, “Kỷ cô nương nếu như không để ý đến sống chết của bọn họ, vậy thì cứ giết ta đi”.

Thượng Đế làm chứng, ta thật sự rất muốn chém một nhát aaaaaa.

Nhưng mà, vẫn không thể ra tay, trong lòng ta ràn rụa nước mắt, đành ngoan ngoãn thu thanh kiếm về, xoay người sang nháy mắt với lão Trương, lão nhìn ta, ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn thu tay, lui trở về chính giữa đám thị vệ.

“Vậy nếu cô không may bỏ mạng, thì mạng của bọn họ cũng mất theo sao?”.

“Vậy cho nên nửa năm này, bọn họ tốt nhất là đi theo bảo vệ ta”.

Tư Mã Đồng Lạc lại nhếch lên một nụ cười đáng hận, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, con mắt đảo đảo rồi liền cười nói: “Vậy Công chúa nương nương cũng phải chiếu cố bọn họ cho tốt a, tiền tháng ít nhất một ngàn lượng”.

Tư Mã Đồng Lạc có chút nghi ngờ không cười nữa, ta ác độc nói tiếp: “Ta là người rất nhiều chuyện, thích nhất là kể chuyện tầm xàm, trở về gặp Nhị hoàng tử, đi thêm vài bước nữa nhất định sẽ gặp được một người khác nha, ta và Hoắc đại thúc xưa nay quan hệ rất tốt, kể chuyện gần đây của bạn bè cũ của hắn cho hắn nghe chắc cũng không tệ đâu, ví dụ như nàng ấy vừa gả ấy phu quân thì đã hại chết hết mấy người, cưới đi cưới lại mấy lần mà chuyện tình cảm cũng chẳng khá khẩm hơn a…”.

“Ngươi nói nhảm!”, sắc mặt cô ta trắng xanh, “Ta gả cho người khác hồi nào?”.

“Ơ? Ta có nói là cô sao?”, ta cố ý nói: “Ta đang nói Hoắc đại thúc trước kia rất có cảm tình với một cô quả phụ hàng xóm mà, cô gấp gáp cái gì?”.

Ta quanh co lòng vòng một hồi lại mắng cô ta là quả phụ, Tư Mã Đồng Lạc giận đến mức xoay người vội la lên: “Ta sẽ tiếp đãi bọn họ như thượng khách! Ngươi đừng có… Đừng có nói nhảm trước mặt chàng!”.

Trong lòng ta thoải mái cực kỳ, theo lý mà nói, với cái kiểu nhân vật như Hoắc tiên sinh, ta đây chỉ cần bịa chuyện bới móc đâm chọt một chút thôi, khỏi phải nói cũng biết Tư Mã Đồng Lạc sẽ phát cuống lên thế nào, thật là đã ghiền a.

Thuyền đã sắp rời bến,