
đàn bà chanh chua gào lên.
“Đúng là một người đàn bà ham phú quý, ngươi đã muốn đàn ông nhu vậy, ta liền thành toàn cho ngươi.” Hoàng Phu Tuyệt khát máu nói, chỉ thấy anh khẽ phất tay một cái, hơn mười đô vật dáng dấp bỉ ổi nâng cao bụng bự từ bên ngoài đi vào (Editor: Đang ở Nhật nên chắc các bạn cũng biết mười người này là võ sĩ Sumô ạ).
“Các người biết phải làm sao rồi chứ? Không cần lưu lại người sống, phải tận mắt thấy cô ta ở dưới người các người chết đi mới được rời đi, nếu không các người tự biết hậu quả.” Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo phân phó, sau đó vô tình rời khỏi phòng giam.
Mấy đô vật nghe được Hoàng Phu Tuyệt ra lệnh, từ từ đi đến cạnh Quan Dĩnh, lộ ra nụ cười bỉ ổi.
“Không! ! ! Không! ! Anh không thể đối với tôi như vậy, đừng tới đây, cút ngay! ! ! Thả tôi ra, mau thả tôi ra. . . . .” Quan Dĩnh lúc này tuyệt vọng gào thét, thấy mấy tên đô vật kia từ từ đến gần cô, cô muốn phản kháng, lại không có nổi một chút hơi sức, rốt cuộc hiểu rõ thì ra là anh đã sớm cho người bỏ thuốc mê vào thức ăn của cô, khó trách anh không lo lắng cô giết mấy người đàn ông này. Ha ha ha. . . . Ngươi quá ngu, Quan Dĩnh. Cô bi thương cười, lệ rơi đầy mặt, mắt lạnh nhìn một đám đô vật làm người ta ghê tởm xé rách y phục của cô. . . . . .
Hoàng Phu Tuyệt ở bên ngoài phòng giam nghe tiếng gào tê tâm liệt phế từ từ biến thành tiếng thở gấp cùng tiếng gầm nhẹ làm người ta tai đỏ tim đập, mới thỏa mãn mang theo một đám người áo đen rời khỏi phòng giam.
CHƯƠNG 55: BỘC LỘ THÂN PHẬN
Hoàng Phu Tuyệt bởi vì phải xử lý một ít chuyện của “Ám Dạ”, cho nên đến sáng sớm, anh mới trở lại lâu đài, mặc dù cả đêm đều phải giải quyết công việc, nhưng là vừa nghĩ tới trong nhà có nha đầu của anh đang đợi anh, anh cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, tất cả mệt mỏi biến mất hầu như không còn.
Quản gia thấy Hoàng Phu Tuyệt từ bên ngoài trở lại, lập tức nhanh chóng nghênh đón.
“Ông chủ.” Quản gia nhẹ nhàng khom người cúi chào Hoàng Phu Tuyệt, sau đó cung kính thăm hỏi.
“Ừ, Nhu nhi đã tỉnh chưa?” Hoàng Phu Tuyệt vừa đi về phía phòng của Thủy Băng Nhu vừa hỏi.
“Tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy, hôm nay có buổi học, có cần thuộc hạ xin nghỉ giúp tiểu thư hay không?” Quản gia nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hoàng Phu Tuyệt, cung kính hỏi.
Hoàng Phu Tuyệt nghe được ông ta nói, khẽ dừng lại, xoay người lại nói: “Ừ, ông giúp cô ấy xin nghỉ, cho người chuẩn bị bữa ăn sáng, đi làm việc của ông đi! Không cần đi theo.”, anh nói xong cũng tiếp tục đi lên lầu.
Khi Hoàng Phu Tuyệt đi tới phòng của Thủy Băng Nhu thì cô còn đang ngủ ngon lành, môi đỏ mọng xinh đẹp có chút nhếch lên, giống như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó.
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đi tới bên giường ngồi xuống, cưng chìu nhìn dung nhan say ngủ ngọt ngào của cô, trên mặt cười thỏa mãn, tay phải không tự chủ vuốt nhè nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn nhụi trơn mềm của cô khiến cho anh yêu thích không buông tay.
“Ưm?” Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, đem trọn khuôn mặt vùi vào trong chăn bằng tơ sợi màu trắng.
Thấy động tác của cô, Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy rất đáng yêu, khóe miệng của anh giương lên càng thêm rõ ràng, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thủy Băng Nhu trong lúc đang ngủ loáng thoáng nghe được tiếng cười trầm ấm, cặp mắt mơ mơ màng màng mờ mịch mở ra, đập vào mắt chính là một mảnh đen như mực, cô không tin dụi dụi con mắt, hồi tưởng lại một màn bị người ta ám sát kia, trong lòng nhất thời rất khủng hoảng, cô chẳng lẽ bị người bắt cóc đi! Thế nhưng giường lại có tư vị cùng một dạng như giường ở trong nhà, Thủy Băng Nhu ở dưới chăn lắc đầu một cái.
Nhìn thấy động tác của cô, Hoàng Phu Tuyệt cười khẽ một tiếng: “Ha ha ha. . . . . . Nha đầu, anh biết rõ em đã tỉnh rồi, mau mau dậy đi nào.”
Thủy Băng Nhu nghe được tiếng cười vui vẻ, nhất thời phát hiện mình là đang bị chăn trùm lên, vui mừng đẩy chăn ra, đập vào tầm mắt là gian phòng của cô và ánh mắt đưa tình đắm đuối của Hoàng Phu Tuyệt.
“Nha đầu, tỉnh hẳn chưa? Có còn cảm thấy ở đâu không thoải mái không? Hả?” Hoàng Phu Tuyệt thấy ánh mắt sững sờ của cô, lấy tay quơ quơ ở trước mặt cô, lo lắng hỏi.
“Hả? Tuyệt, em tại sao lại ở chỗ này, em không phải đang đi học sao? Chẳng lẽ em nằm mơ? Nhưng thế nào cảm giác lại thật như vậy?” Thủy Băng Nhu do bắt đầu mê mẩn biến thành lầm bầm lầu bầu.
“Em quên, lúc em đang trên đường đến trường thì bị người ám sát, thật may là anh tới kịp, nếu không anh liền vĩnh viễn mất em rồi, lúc ấy anh thật sự là bị hù sợ.” Hoàng Phu Tuyệt tình cảm dạt dào nhìn cô, như muốn đem cô hòa tan vào trong mắt mình vậy.
“Em không sao rồi, anh đừng lo lắng, nha?” Thủy Băng Nhu đan mười đầu ngón tay vào với tay anh, cái trán chạm vào cái trán của anh, nói.
“Nha đầu, cám ơn em không có việc gì! Cám ơn em không để cho mình bị thương.” Hoàng Phu Tuyệt nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang vuốt vuốt bàn tay to của anh thâm tình nói.
Mà lúc này Thủy Băng Nhu không chút để ý chơi đùa bàn tay của anh, nghĩ thầm bàn tay của Tuyệt ghê gớm thật nha! Tay