
ất cho đến việc lớn nhất. Vươn tay muốn lấy quần áo, cậu kinh ngạc phát hiện cánh tay của chính mình. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên tay cậu tạo thành một cái bóng mờ in trên chăn. Cậu…xảy ra biến hóa rồi? Dương Quân Nhiên vội chạy ra đứng trước gương, là cậu, là hình dáng của bản thân cậu. Cậu đã không còn là người vô hình nữa…
“Thần Vũ… Thần Vũ…”
“Tiểu Nhiên?”
Bịch.
Dương Quân Nhiên lao đến ôm chặt lấy cổ Lý Thần Vũ, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng đến kích động, “Em đã bình thường trở lại rồi, anh, anh nhìn thấy em đúng không?”
“Đúng vậy, anh có thấy. Rất rõ ràng.”
Ánh mắt cậu long lanh, đẹp như những viên ngọc. Cuối cùng, hắn và cậu cũng có thể nhìn vào mắt đối phương để thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Cảm ơn anh Lý Thần Vũ, cảm ơn anh vì đã yêu em.
Nếu ở trong câu chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng Bạch Tuyết xinh đẹp bị phù thủy hãm hại sau đó được chàng hoàng tử dùng một nụ hôn đại diện cho tình yêu để cứu sống, thì trong câu chuyện này “chàng Bạch Tuyết dễ thương bị ông trời đùa dai đem hình hài cùng giọng nói của cậu giấu đi, hoàng tử xuất hiện, chàng thực lòng yêu thương Bạch Tuyết, sẵn sàng dùng trái tim để cảm nhận vẻ đẹp tận sâu tâm hồn Bạch Tuyết và đã giúp Bạch Tuyết tìm về những thứ đã mất.”
Tình yêu có đôi khi ngọt dịu và thật yên bình, nó đáng giá để ta đánh đổi tất cả, cũng đáng giá để ta mạo hiểm đặt cược. Lý Thần Vũ đã đúng khi lựa chọn dũng cảm nắm lấy tay cậu, lựa chọn yêu một người mà hắn không thể nhìn thấy, không thể cùng nói chuyện. Trong cuộc sống cũng như vậy, tình yêu đâu phải thứ có thể nhìn thấy, sờ nắn được mà chúng ta phải dùng trái tim để cảm nhận. Hãy dũng cảm nhắm chặt đôi mắt và lặng im nghe theo sự chỉ dẫn của trái tim, bước trên con đường tình ái mù quáng và bạn sẽ nhận được thứ tốt đẹp nhất, quý giá nhất trên đời, đó là tình yêu.
Chương 29: (Phiên Ngoại) Ngày 23 Tháng 8
Lý Thần Vũ từ sau khi ra viện đã tìm một nhà thiết kế trang sức để làm một cặp nhẫn của riêng hắn cùng Dương Quân Nhiên, người được chọn là Vu Hải Lệ, con gái nuôi của Chủ tịch Tập đoàn Dầu mỏ DM, là nhà thiết kế nổi danh trong mấy năm gần đây. Các tác phẩm của cô nổi tiếng bởi sự trang nhã thanh lịch xen lẫn phong cách quý phái sang trọng, hơn nữa tất cả các mẫu thiết kế của cô đều có tính sáng tạo cao mà không cần đi theo lối độc đáo đến quái dị.Sau vài lần gặp mặt, Vu Hải Lệ bị ấn tượng mạnh bởi một nam nhân tuổi còn trẻ nhưng rất thành thục trầm ổn, là người đáng tin cậy và hết lòng vì người mình yêu. Ánh mắt ôn nhu cùng dịu dàng của hắn khi nhắc đến người kia khiến cô ghen tỵ từ lúc nào cô cũng không biết. Dần dần ánh mắt của cô ngày càng thường xuyên nhìn về phía hắn. Vu Hải Lệ bắt đầu lấy cớ bàn bạc về mẫu thiết kế để được gặp hắn tại giờ ăn trưa. Cô biết hắn ngoại trừ tình cảm bạn bè thông thường thì không có đến một tia suy nghĩ khác đối với cô, ngày chế tác nhẫn hoàn thành cũng là lúc 2 người nói lời chào tạm biệt, hắn và cô sẽ trở lại thành 2 đường thẳng song song như lúc trước. Cô muốn được một lần nói ra tâm tư của bản thân, không phải bởi cô muốn tranh thủ cái gì, chỉ là cô không muốn ra đi trong tiếc nuối.
“Thần Vũ, em có một tâm nguyện. Anh có thể giúp em được không?”
“Là chuyện gì?”
“Một nụ hôn.”
“Được.”
Hắn biết cô có cảm tình với hắn, biết cô thích hắn, nhưng ngoại trừ tình bạn hắn đối với cô không còn gì khác. Không nói tới hắn hiện tại đã yêu Dương Quân Nhiên, cho dù không có cậu hắn cũng không có cách nào đối với cô nhiều hơn một tia tình cảm, bởi hắn vốn là gay. Hắn cảm kích cô, cũng nể phục dũng khí và sự thẳng thắn của cô nên đã đồng ý đáp ứng tâm nguyện của cô.
“Tiểu Nhiên, anh với cô ấy thực sự không có gì, đơn thuần chỉ là bạn bè mà thôi.”
Dương Quân Nhiên chẳng thèm để ý đến Lý Thần Vũ, chăm chú lựa chọn hoa quả. Bọn họ lúc này đang đi siêu thị mua đồ chuẩn bị bữa tối, không ngờ lại gặp Vu Hải Lệ. Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy hắn cùng cô ta ôm hôn thắm thiết, Dương Quân Nhiên lập tức nổi máu ghen.
“Tiểu Nhiên…”
Nhìn vẻ mặt oán phụ của Lý Thần Vũ, Dương Quân Nhiên càng bốc hỏa, nhưng cậu chính là càng tức giận thì càng bình tĩnh, không những không nổi nóng mà còn cười đến dương quang sáng lạn.
“Em biết anh và cô ấy không có quan hệ gì, nhưng chính vì thế nên em mới không hiểu vì sao 2 người có thể hôn nhau ngay trước con mắt của em. Thần Vũ, phải chăng em cũng có thể cùng người khác không có quan hệ gì hôn môi?”
“Tuyệt đối không được.”
Dương Quân Nhiên thừa biết bản tính cuồng ghen của Lý Thần Vũ, cậu cùng người khác nói nhiều 2 câu hắn đã không chịu nổi rồi.
“Vì cái gì anh có thể mà em lại không? Lý Thần Vũ, em không biết anh lại là người vô lý như vậy đấy.”
“Tiểu Nhiên, anh xin lỗi. Chuyện giữa anh và cô ấy anh đã giải thích với em rồi, anh…”
“Anh câm miệng cho tôi!” Dương Quân Nhiên trừng mắt với hắn, “Anh lúc nào cũng chỉ biết giải thích, tôi không muốn nghe nữa.”
“Anh xin lỗi cũng đã nói, giải thích cũng vô số lần, em muốn anh phải làm sao chứ?” Lý Thần Vũ bị Dương Quân Nhiên làm cho rối tinh rối mù, rốt cuộc không thể c