XtGem Forum catalog
Người vô hình, tôi bắt được cậu rồi

Người vô hình, tôi bắt được cậu rồi

Tác giả: Sứa nhỏ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323554

Bình chọn: 8.00/10/355 lượt.

như không đúng lắm.

[Có chuyện gì sao?'>

Lý Thần Vũ gật đầu, cầm lấy tay của cậu.

“Lúc trước anh có nói với mẹ của em rằng sẽ tìm một nhóm bác sĩ danh tiếng tại Mỹ tìm ra cách chữa trị bệnh cho em. Anh vốn đã liên hệ với một vài người bạn Đại học nhờ họ giúp đỡ, rất nhanh đã tìm được một vị tiến sĩ chuyên nghiên cứu về đột biến gen. Anh đã gửi cho ông ta mẫu ADN của em từ 2 tháng trước. Hiện tại đã có kết quả sơ bộ. Anh không nói với em ngay từ đầu, anh sợ em sẽ lo lắng.”

[Kết quả thế nào?'> Dương Quân Nhiên cứ nghĩ khi nhắc đến chuyện này bản thân sẽ có chút sợ hãi cùng lo lắng, nhưng lúc này đối diện là Lý Thần Vũ, cậu lại cảm thấy thực kiên định.

“Ông ấy nói mẫu gen của em…” Lý Thần Vũ có chút không đành lòng, không muốn nói ra kết quả, “hoàn toàn bình thường.”

Thịch.

“Hoàn toàn bình thường”, đó là một cụm từ đối với những loại bệnh khác là tin vui đến không gì sánh được, nhưng đổi lại là cậu… Dương Quân Nhiên gắt gao nắm chặt tay Lý Thần Vũ.

“Tiểu Nhiên, em hãy ở cùng anh một chỗ, cả đời này được không?” Lý Thần Vũ đột nhiên quỳ một chân, từ trong túi áo rút ra một chiếc hộp nhung màu lam, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản dành cho nam giới. “Tiểu Nhiên, em có nguyện ý lấy anh không?”

Dương Quân Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, cậu thực sự không thể ngờ Lý Thần Vũ lại cầu hôn ngay tại thời điểm này. Trong lòng mọi cảm xúc mâu thuẫn hỗn loạn, có đau khổ, có chua sót, có bi thương, cũng có bất ngờ, hạnh phúc lẫn cảm động. Tại sao hắn lại làm như vậy? Kết quả kiểm tra cho thấy gen của cậu hoàn toàn bình thường, tức là không có dấu hiệu đột biến, cũng đồng nghĩa không thể tra ra nguồn gốc của hiện tượng vô hình này, không thể tiến hành chữa trị. Cả đời này cậu sẽ phải sống mà không được người khác thừa nhận sự tồn tại, ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời cũng không để lại một cái bóng. Một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như cậu, hắn thực có thể chấp nhận?

[Không được.'>

Từ từ đem tay bị nắm rút ra, Dương Quân Nhiên phải rất gắng gượng mới có thể thở được. Thần Vũ, em xin lỗi, em tự tin rằng mình là người yêu anh hơn bất kỳ ai khác, nhưng cũng chính vì thế nên em không thể ở bên anh được. Cho đến lúc chết em sẽ phải tồn tại như một bóng ma, em không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà hy sinh hạnh phúc của anh. Thần Vũ, ngay từ đầu anh đã không cần phải chịu trách nhiệm về em, không cần chăm sóc hay bảo vệ em, càng không cần thực hiện lời hứa của anh với mẹ. Anh đáp lại tình cảm của em đã khiến em thấy thỏa mãn, em sẽ không tham lam thứ gì nhiều hơn nữa, bởi khi ta thực sự yêu một người thì sẽ luôn mong muốn người đó được hạnh phúc. Thần Vũ, hạnh phúc của anh còn quan trọng hơn chính bản thân em.

Lý Thần Vũ sững sờ, hắn không nghĩ tới cậu thế nhưng lại từ chối, “Vì sao?” Giọng hắn khàn khàn, nghe như nhuốm màu bi thương. “Tiểu Nhiên, em… không yêu anh sao?”

Em yêu anh, Thần Vũ, đừng nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh, bởi chính vì như vậy nên em mới không thể đồng ý. Dương Quân Nhiên mím chặt môi, nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn trái tim cậu lại đau buốt như sắp tan vỡ rồi.

Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế nâng chiếc hộp nhung, Lý Thần Vũ toàn thân như muốn run rẩy. Cậu đã không trả lời hắn.

Cạch.

Âm thanh cửa mở khiến Lý Thần Vũ sực tỉnh, hắn vội vã đứng bật dậy chạy tới ôm chặt Dương Quân Nhiên, “Đừng, Tiểu Nhiên…” Xin em, xin em đừng tàn nhẫn với anh như thế, càng không cần tàn nhẫn với chính mình như vậy.

“Thần Vũ…” Dương Quân Nhiên khóc nấc lên, hãy để cho em đi, hãy buông ra và cứ mặc kệ tất cả, đừng quan tâm em nữa, …”hãy coi như em chưa từng tồn tại.”

“Tiểu Nhiên, anh không thể. Anh yêu em và anh biết em cũng yêu anh, phải không? Nếu chúng ta đã yêu nhau thì vì sao lại cần tách xa? Em rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?”

“Em sợ anh sẽ hối hận!”

“Anh sẽ không.”

“Anh sẽ, bởi em không thể đem lại hạnh phúc cho anh!”

Dương Quân Nhiên thở gấp, chợt kinh hãi nhận ra bọn họ thế nhưng vừa nói chuyện, là thực sự nói chuyện. Cậu kích động đến toàn thân run lên.

“Tiểu Nhiên, em chân thực vì em đang tồn tại chứ không phải bởi anh có cảm nhận được em hay không. Tiểu Nhiên, được ở cùng em đối với anh chính là hạnh phúc. Nếu em sợ hãi hãy cứ trốn sau lưng anh, nếu em bất an lo lắng hãy cứ dựa vào vai anh, hãy giao tất cả cho anh gánh vác.”

“Em… đáng sao?” Môi cậu run lên, âm thanh thật khó khăn mới thoát ra được.

“Đáng, chỉ cần là em thì tất cả đều xứng đáng. Tiểu Nhiên, anh cần em.” Lý Thần Vũ thấp giọng nỉ non, hắn cúi đầu thật ôn nhu hôn lên phiến môi mỏng manh của cậu, môi hắn lành lạnh mang theo hương vị của nước mắt cùng tê dại kích tình. Bàn tay nắm lấy eo nhỏ của cậu, trượt vào trong áo, vuốt ve sống lưng cậu, “Anh có thể nghe được âm thanh của em, có thể nhìn thấy em, bởi thứ mà anh dùng để cảm nhận là trái tim.”

Chương 27: (Phiên Ngoại) Lý Thần Vũ

Nhìn tin tức được đăng trên báo Kinh Tế, hacker Lương Vụ Thủy bị bắt vì tội cố ý gây thương tích và mưu đồ trộm cắp, phá hoại tài sản, chịu án 15 năm tù giam, Lý Thần Vũ mỉm cười, đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo. Sau