
Là tốt hay xấu, là giúp đỡ hay bỏ đá xuống giếng còn chưa biết đâu, đừng vui mừng quá sớm, nhưng dù sao trong thời điểm này giá cổ phiếu chững lại đối với chúng ta rõ ràng là chuyện tốt. Trước mắt giải quyết tốt tên hacker kia đã, anh lưu ý một chút tình hình bên sàn chứng khoán, điều tra xem ai là người tác động vào giá cổ phiếu của chúng ta.”
Chương 13: Tỏ Tình Trong Bóng Đêm
“Cá đã cắn câu.” Lý Thần Vũ khóe môi mang theo nét cười lạnh lùng, nói với Dương Quân Nhiên. Ghế xoay trong phòng thử game đã bị đổi thành ghế sô pha có sức chứa 2 người, dù không quá thuận tiện để đánh máy thời gian dài nhưng lại rất tiện để tạo không khí màu hồng giữa 2 người, giống như hiện tại Lý Thần Vũ dựa sát vào Dương Quân Nhiên, tay ôm ngang eo cậu, tư thế cực độ mờ ám.[Anh đoán thời gian bao lâu gã có thể giãy khỏi vũng bùn lầy lội đó ?'> Dương Quân Nhiên mỉm cười, thoải mái dựa sát vào người phía sau. Đừng vội cười, nếu bạn mỗi ngày đều ngủ chung giường cùng ôm ấp tiếp xúc thân mật với một người thì tư thế này sẽ trở nên thật bình thường, quả nhiên thói quen thật đáng sợ.
“Khoảng 2 tiếng ?” Lý Thần Vũ không xác định lắm.
[Nửa tiếng là nhiều, không hơn.'> Ánh mắt Dương Quân Nhiên có điểm ranh mãnh, [Muốn cá cược không ?'>
“Cậu có tiền ?” Lý Thần Vũ liếc mắt khinh thường, cậu còn ăn không uống không ở nhà hắn đấy.
[Tất nhiên tôi không có nhưng cá cược cũng không nhất định phải dùng tiền nha.'>
“Được, cậu muốn cá thế nào ?”
[Nếu anh thua, phải mua cho tôi đĩa game “Vương quốc mất tích” của GM.'>
“Cậu có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không, GM là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta, tôi không đồng ý cậu giúp họ tiêu thụ hàng đâu.”
[Hứ, keo kiệt.'> Dương Quân Nhiên bĩu môi, [Đó là đối thủ nhưng game của họ cũng là xuất sắc nhất. Hơn nữa có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” đấy còn gì. Chúng ta mua game của họ không phải là giúp họ thêm doanh số mà là đang điều tra thị trường.'>
“Công ty đã có bộ phận đảm nhiệm công việc này rồi”, Lý Thần Vũ không có ý tứ thỏa hiệp.
Dương Quân Nhiên hờn dỗi đứng lên chọn đầu ghế bên kia ngồi xuống, nếu hắn không thỏa hiệp cậu sẽ ngồi mãi như thế, không thèm để ý đến hắn nữa.
“Tiểu Nhiên…” Lý Thần Vũ kéo tay cậu lại bị gạt ra, sau vài lần liền biết không thể lay chuyển cậu đành cam chịu giơ cờ trắng đầu hàng chịu thua. “Được rồi, nếu cậu thắng tôi mua đĩa game cho cậu. Vậy nếu tôi thắng thì sao ?” Dù có đòng ý cá cược với cậu thì thế nào, gã kia dù có lợi hại nhưng với vi-rut song sinh làm sao có thể nhanh quay lại như vậy.
[Nếu anh thắng, tôi sẽ tặng anh một món quà, thế nào ?'> Dương Quân Nhiên nghe được Lý Thần Vũ chấp nhận, mừng rõ cười toét miệng, tùy ý hắn kẽo mình trở lại mà ôm chặt lấy.
“Quà ? Là thứ gì ?” Lý Thần Vũ ngạc nhiên.
[Mới không nói cho anh biết.'> Cậu làm mặt quỷ lại bị hắn nhéo nhéo cái mũi.
“Được rồi, cứ quyết định như thế.”
Lúc này đã hơn 10 giờ tối, Lý Thần Vũ sớm đã phân phó xuống dưới cho một nửa phòng bảo mật trở về nghỉ, nhưng nửa đêm họ sẽ phải đến thay phiên cho những người còn lại. Dù theo kế hoạch lúc này đã không còn nhiều việc nhưng hắn lo hacker đang ở chỗ tối theo dõi họ, thấy bọn họ quá mức thả lỏng liền nghi ngờ nên mới hành động cẩn thận như thế. Bản thân hắn cùng Dương Quân Nhiên cũng ở lại công ty, trong phòng nghỉ có nhà tắm, quần áo là do trợ lý Ngô đem đến. Y tuy không rõ vì sao phải đem đến cả quần áo của “em họ” sếp đến nhưng vẫn như cũ chỉ làm theo lệnh, không thắc mắc những thứ không được phép thắc mắc.
40 phút sau. Tít tít tít. Âm thanh cảnh báo vang lên.
“Sếp, hacker đã quay trở lại.”
“Lập tức khởi động hệ thống.”
“Vâng.”
Ngô Thanh rời khỏi phòng, Dương Quân Nhiên lập tức gửi tin nhắn đến.
[Tôi thắng.'>
“Được rồi, mai tôi sẽ mua trò chơi cho cậu.” Lý Thần Vũ cũng rất ngạc nhiên, xem ra trình độ của hacker kia thực không thể xem thường.
[Nói lời giữ lời mới là chính nhân quân tử. Nhìn xem, anh đã quá coi thường trình độ của kẻ địch.'> Dương Quân Nhiên hắc hắc cười, vui sướng khi thấy có kẻ gặp họa.
“Đúng vậy, kẻ này thực không dễ đối phó.” Lý Thần Vũ trầm mặc.
Cạch. Lời còn chưa dứt màn hình máy tính tối sầm, đèn đồng loạt tắt hết. Cả tòa nhà NGS bỗng rơi vào tình trạng mất điện.
Bíp bíp. Chuông điện thoại của Lý Thần Vũ vang lên.
“Sếp, mất điện toàn hệ thống.” Là Ngô Thanh gọi tới, “Tôi đã cho người đi xem xét.”
“Nguyên nhân gây mất điện là gì ?”
“Hiện tại chưa xác đinh được, có người báo đường điện ngầm bị chập.”
“Nhanh chóng đem điện cấp lại, tôi cho các anh 10 phút.”
“Vâng thưa sếp.”
Dương Quân Nhiên tựa vào lồng ngực Lý Thần Vũ, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn. Giờ phút này, trong bóng tối, cậu sẽ tạm quên đi bản thân là người vô hình, sẽ không còn khác biệt, không còn khoảng cách giữa cậu và hắn. Vì sao cậu có suy nghĩ muốn thời gian ngừng lại, đem khoảng khắc này vĩnh viễn giữ lấy ? Cậu đang hy vọng điều gì ? Thình thịch…thình thịch… Tim cậu đập nhanh, dường như cậu đã thông suốt tình cảm của cậu đối với hắn là gì. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh 2 người đàn ông nắm tay nhau, trong đôi mắt chỉ c