
ng nhìn qua Hoan Nhan, cũng là thê lương ngậm ngùi không nói được.
“Thân Tống Hạo, mời rời khỏi nhà chúng tôi ngay lập tức, ngay lập tức!” Duy An hung hăng đẩy anh ta ra, không biết là do anh uống quá nhiều rượu, lại không có chuẩn bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nặng nề đụng vào bên cạnh lan can cầu thang.
Phía sau lưng không biết đụng vào vật gì cứng rắn nhô ra, làm anh đau nhói không khỏi rên lên một tiếng, Hoan Nhan nhìn qua bả vai Duy An, vừa khéo nhìn thấy anh nhíu lại đôi lông mày thon dài.
Kiêu ngạo như anh, ưu nhã như anh, luôn luôn điềm tĩnh tự nhiên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy hàm răng từng trận ê ẩm, cô ép mình nghiêng mặt, không nhìn tới anh nữa.
“Duy An, đưa anh ta ra ngoài.” Hứa Hoan Nhan kéo nhẹ ống tay áo Quý Duy An, cúi đầu nói một câu, đi qua bên người Tằng Á Hi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta lên lầu thôi.”
Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói cô tuy nhỏ, cũng là từng chữ từng chữ truyền đến tai Thân Tống Hạo.
“Nhan Nhan….” Anh khàn khàn kêu lên, Hứa Hoan Nhan sắc mặt không thay đổi, kéo tay Á Hi chuẩn bị đi qua phòng ăn.
“Nhan Nhan…” Thân Tống Hạo cố gắng đứng lên muốn đuổi theo, nhưng Quý Duy An lập tức đứng chắn trước mặt anh, hắn cau mày nhìn lại anh: “Thân Tống Hạo, anh đã quên ngày đó cam kết chuyện gì với tôi sao? Anh nói nếu chị tôi kết hôn anh sống chết gì anh cũng không quấy rầy, hiện tại anh cũng thấy, ba người họ một nhà cực kỳ tốt, cực kỳ hạnh phúc! Mời anh đi cho, không nên trở lại quấy rầy chị tối”
Quý Duy An dùng sức đẩy anh ta ra, không biết có phải do anh ta quá say hay không, hầu như không phản ứng lại chút nào, chỉ chết lặng mặc cho Duy An đẩy ra thẳng đến lối vào phòng khách, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên cầu thang chổ có bóng dáng người phụ nữ kia, hình ảnh cô tựa người vào trong ngực người đàn ông kia, thật sự là quá chói mắt, làm cho anh nghĩ muốn đi tới hủy diệt hình ảnh kia. Xem tại d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n. .
“Mẹ, tại sao cậu lại đối xử như vậy với chú kia?” Noãn Noãn nằm ở trên vai Á Hi, mắt cũng không chớp nhìn về phía phòng khách, cô bé cắn cắn ngón tay, đột nhiên cảm thấy chú đó thật đáng thương…. Đó là con gái của cô? Cô cùng người đàn ông kia sanh ra một bé gái? Thân Tống Hạo giống như là bị đánh một cú choáng váng, hai tay anh nắm tại khung cửa, mặc cho Duy An và Quản gia đẩy anh ra, anh cũng không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba người đi tới khúc quanh cầu thang tầng hai.
Anh muốn hiểu rõ, nhất định phải thật rõ ràng, coi như bị phán tử hình, cũng muốn biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Chỉ trong chớp mắt, anh không biết sao lại có cơ hội nắm lấy tay Quản gia đẩy sang một bên bước qua hướng cầu thang vọt tới.
“Thân Tống Hạo, anh điên rồi!” Quý Duy An tức giận dậm chân, đang muốn đuổi theo, nhìn lại thì thấy anh ta đã bước vọt mấy bước tới trên lầu, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Hứa Hoan Nhan.
Quý Duy An hít một ngụm khí lạnh, bước chân cũng ngưng lại! Trời…. quả thật hắn không cách nào tưởng tượng, trường hợp này có bao nhiêu lộn xộn.
Chương 277: Trở Về Bên Cạnh Anh Ta Đi
“Bà xã, tha thứ cho anh, cùng anh về nhà, có được hay không?” Anh nghẹn ngào nói, nhìn mặt của cô, đáy mắt đều là khẩn cầu.
Hứa Hoan Nhan run run cơ hồ đứng không vững, bàn tay giãy dụa vài cái, nhưng vẫn bị anh giống như đứa trẻ cố chấp nắm chặt lấy không buông, cô chưa từng thấy qua anh như vậy, tròng mắt đỏ bừng, lại mặt dầy đi cầu xin cô.
Nhưng mà, vì cái gì trễ như vậy? Thân Tống Hạo, tại sao trễ như thế mới tỉnh ngộ, trễ như thế mới quay đầu lại?
Mình bây giờ không phải là Hứa Hoan Nhan như lúc đầu, mà anh ta cũng không phải là Thân Tống Hạo lúc đó, bên cạnh mình đã có Á Hi, trong bụng mình cũng đã có đứa bé của mình và Á Hi, làm thế nào mình có thể cùng anh ta quay trở về nhà?
“Buông tay ra…” Cô run run hàm răng, nhẫn tâm xoay mặt muốn tách bàn tay ra, mà ba chữ kia nói ra thật đau lòng muốn chết.
“Anh không buông, bà xã, anh không buông tay….Cùng anh trở về, chúng ta về nhà có được hay không? Anh không muốn buông tay…. Anh không buông ra…. Bà xã…”
Hơn ba mươi tuổi, chợt nghẹn ngào giống như đứa bé, anh cầm lấy tay Hoan Nhan, mặc cho cô dùng sức bẻ tay anh ra, mặc cho đau đớn khó chịu được như thế nào, anh vẫn chết sống không muốn buông tay, cơn say chếnh choáng dâng lên, anh như mất đi toàn bộ lý trí, Di◕ễnđà‿nLêQ◕uýĐôn.quên mất những lời hứa hẹn cam kết kia, anh chỉ muốn mang cô đi, mang cô về nhà, vẫn một mực bồi bên người cô.
Hứa Hoan Nhan hạ quyết tâm, dùng sức gỡ ngón tay anh ta ra, thế nhưng anh vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay cô, Hứa Hoan Nhan vừa tức vừa đau, rốt cuộc không nhịn được bật khóc: “Thân Tống Hạo, anh muốn gì? Chúng ta đã ly hôn, năm năm trước đã ly hôn rồi! Bây giờ tôi đã lập gia đình rồi, không cần anh lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa có được hay không?”
“Em gạt anh, Nhan Nhan…. Em đang gạt anh, anh không tin…..” Anh dùng sức lay đầu, nhưng vẫn cố chấp không thả tay cô ra…. “Thân Tống Hạo, tôi đã có chồng, có con!” Trái tim cô như bị dao cắt, nhưng vẫn không thể không nói như vậy.