Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc – Phần 2

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc – Phần 2

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328890

Bình chọn: 7.00/10/889 lượt.

c, thanh âm của anh vẫn tràn đầy ân cần.

“. . . . . . Đi thôi, về nhà.” Cô thì thầm, dán sát mặt mình vào trong ngực Á Hi , lúc cô ly hôn với anh, cô cũng đã từng tự nói với mình, cả đời này, không cần phải khóc lóc vì anh nữa, coi như là có khóc, cũng chỉ cho phép khóc một phút.

Đúng lúc tài xế tới, cho xe dừng lại, Á Hi kéo đi cô lên xe, lúc cửa xe chậm rãi đóng lại, cô không thể khống chế nhìn tới cánh cửa kia, đôi mắt đẫm lệ mê ly không thấy rõ, rồi lại nhìn rõ ràng. . . . . . Anh đang đi tới đi lui trong đám người, hoàn toàn không để tới ý hình tượng, liều mạng tìm kiếm, giống như điên ngày ngày kêu tên cô.

Anh đang tìm cô, nhưng đã muộn rồi.

Hoan Nhan nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ hốc mắt đột nhiên trợt xuống: “Tài xế, lái xe.”

Người Á Hi hơi cứng lại, một lát sau cảm giác các khớp xương như bị sốt cao, anh liếc ra ngoài cửa sổ, cánh cửa cao hơn thân thể, trong nháy mắt liền bị dòng người bao phủ, cũng không thể nhìn được nữa, mắt anh trống rỗng, không còn một chút xíu biểu cảm.

Khi về đến nhà, đã là buổi trưa, Hoan Nhan để túi xách xuống đi đến phòng ngủ tắm rửa, Á Hi đi theo vào phòng ngủ thì đã thấy cô đã đóng lại cửa phòng tắm, chỉ chốc lát sau thì có mơ hồ tiếng nước chảy vang lên, anh đứng ở ngoài cửa, mà cô đang ở bên trong.

Bọn họ cách nhau một cánh cửa, nhưng mà lại như cả một ngọn núi, mà anh dù có cố gắng làm sao đi nữa, nhưng cũng không đỡ được, ngọn núi kia ở trong lòng anh, chưa bao giờ từng chuyển đi.

Đến bữa tối cô mới xuống lầu, mắt chỉ hơi sưng đỏ, xem ra cũng không rơi lệ nhiều lắm, Á Hi giống như cái gì cũng không xảy ra, chỉ kéo tay của cô ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt bày một bát cháo đậu xanh.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Noãn Noãn liếc thấy bộ dáng khác thường của Hoan Nhan, không khỏi lại bắt đầu lo lắng, cô bé túm lấy cánh tay của Hoan Nhan tay nhẹ nhàng lay động, một khuôn mặt nhỏ nanh tràn đầy sợ hãi.

“Không có việc gì bảo bối, con mau đi qua đó ăn cơm, mẹ không có việc gì. . . . . .”

Cô nhìn con gái, xuyên thấu qua khuôn mặt nhỏ nhắn đó cô như là thấy được khuôn mặt của anh, đây là con của anh, nhưng anh lại không biết, cô cũng từng nghĩ cả đời nãy sẽ không nói cho anh biết, nhưng là đối với Noãn Noãn, điều đó công bằng sao?

Đến khi cô bé trưởng thành chẳng lẽ không muốn biết tại sao nó không có ba sao? Cô nên nói làm sao, nói cô bé là bị ba và mẹ cùng vứt bỏ?

Chương 276: Bà Xã Cùng Anh Về Nhà

Quản gia thất kinh, âm thanh nghe qua có chút thở hổn hển, tiếng bước chân lộn xộn dần dần gần hơn, yên tĩnh lập tức bị khuấy đảo ngổn ngang.

“Ba….” Noãn Noãn bị người đột nhiên tới này dọa cho ngốc luôn, theo bản năng nhào vào trong ngực Á Hi, Á Hi cuống quít ôm lấy cô bé, lấy tay che mắt cô bé lại, giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu bảo bối, đừng sợ…”

Đã say khướt, chính anh cũng không biết mình uống bao nhiêu rượu, tích góp thật nhiều dũng khí mới khiến mình lái xe chạy tới chổ này, thế nhưng giờ khắc này, anh nhếch nhác đứng trong phòng khách nhà cô, chật vật nhìn cô giật mình nhìn lại anh, chật vật nhìn ba người bọn họ một nhà tề tựu đầm ấm hạnh phúc, ( truyện đăng tại dieendaanleequydoon ) anh chợt tỉnh rượu, nhìn lại mình giống như kẻ tiểu nhân

.

Đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác- kẻ tiểu nhân, đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác,ác ý phá hoại hạnh phúc người khác, chính là kẻ tiểu nhân.

Quý Duy An liếc nhìn Thân Tống Hạo xông tới, theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt Hứa Hoan Nhan, chỉ thấy nét mặt cô trắng bệch như tờ giấy, thân thể gầy yếu giống như nhịn không được run lẩy bẩy, hắn không nén khỏi lửa giận dâng trào, chịu không được liền lớn tiếng nói: “Thân Tống Hạo, anh tới đây muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì?” Anh ngẩng đầu lên, lướt qua mấy người trước mặt, chỉ thấy mỗi cô, không biết là uống bao nhiêu rượu rồi, sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt toàn tia máu, cả người toàn mùi rượu thật khó chịu.

“Cậu nói tôi muốn làm gì? Tôi tới tìm vợ tôi đưa về nhà, tôi muốn cô ấy về nhà, không được sao Quý Duy An?” Thân Tống Hạo nghiêng ngã lảo đảo tiến lên, lập tức nắm lấy vạt áo của Duy An nhấc cao lên, trong miệng anh phun ra nồng nặc mùi cồn, mà đáy mắt vẫn phát ra ánh sáng chói mắt.

Quý Duy An hai mắt đờ đẫn, Tằng Á Hi ôm Noãn Noãn cũng đứng lên yên tĩnh nhìn anh, Hứa Hoan Nhan hai tay chống bàn ăn đứng lên, hai vai run run cố dùng sức giữ vững thân mình, sau đó xoay người lại, nhìn anh, đến đuổi anh đi ra ngoài cũng không còn hơi sức.

Người duy nhất không hiền lành đang nằm trong ngực Á Hi là Noãn Noãn, cô bé nhìn Á Hi, lại nhìn tới cậu mình một chút, sau đó nhìn tới một bên mẹ, sau cùng ánh mắt mới rơi vào trên mặt Thân Tống Hạo, không biết tại sao, cô bé trợn to mắt nhìn anh, ( bạn đang xem truyện tại d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n. ) nhìn cái người điên say khướt đang làm ồn ào trong nhà, cô bé đột nhiên một chút cũng không sợ hãi.

“Ba, ông ấy là ai vậy?” Noãn Noãn nằm ở trước ngực Á Hi, lộ ra cái đầu nhỏ rối bù, ngón tay chỉ về Thân Tống Hạo.

Á Hi không biết mở miệng nói như thế nào, anh ôm Noãn Noan tay khẽ run, chuyển hướ


Old school Easter eggs.