
ng sau sẽ tổ chức.
Tin tức này tựa hồ là bị người khác cố ý truyền ra ngoài, chỉ trong một ngày ngắn ngủn, đã truyền đi khắp cả Singapore và châu Á.
Khi Thân Tống Hạo ở trong phòng làm việc nhìn thấy Kỳ Chấn cầm tờ báo tới, không đầy năm phút đồng hồ sau, Văn Tĩnh đã hầm hầm vác một cây gậy golf xông vào phòng làm việc của anh, chỉ hai ba phát, cô đã đem bàn làm việc của anh phá ngổn ngang, Kỳ Chấn vẫn không thèm ngăn cản, còn Thân Tống Hạo chỉ đứng một bên mắt lạnh không thèm lên tiếng.
Kỳ Chấn đã từng rất lo lắng cho người bạn này, thương cảm cho cuộc tình ngắn ngủi của cậu ta với Hứa Hoan Nhan, nhưng là bây giờ, nhìn những hành vi của A Hạo, anh chỉ có tức giận, coi như là vì những lời đồn đãi nhàm chán và áp lực vô hình, A Hạo cũng không nên cứ như vậy mà đính hôn với Tô Lai, lại còn chuẩn bị tháng sau sẽ kết hôn nữa chứ!
“Thân Tống Hạo, hôm nay nếu tôi không thay Nhan nhi đánh chết cái tên khốn kiếp nhà anh, thì tên tôi không phải là Văn Tĩnh nữa!” Chỉ nghe phịch một tiếng, ngay cả giá sách trên tường cũng bị Văn Tĩnh đẩy ra, lồng ngực cô phập phồng, như đã bị tức điên lên, nếu không phải mấy lần gặp mặt Hoan Nhan đều ngàn vạn dặn dò, thì trước đó một thời gian thiếu chút nữa cô đã muốn nói chuyện của Hoan Nhan cho anh ta biết, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô còn chưa quyết định có cho anh ta một cơ hội hay không, thì anh ta đã vội vàng muốn kết hôn!
“Không phải tôi làm, tôi cũng vừa mới biết tin tức này, tôi không đính hôn với Tô Lai, tôi đã đưa cô ta đi rồi!”
Anh cắn chặt răng, khi đột nhiên biết tin tức này, anh cũng tức giận đến mức toàn thân phát run, toàn bộ người dân Châu Á đều biết, như vậy cô. . . . . . cô cũng biết tin tức này sao!
“Không phải anh? Vậy ngược lại tôi rất muốn biết ai dám bất chấp tất cả để lộ ra cái tin tức chết tiệt này, huống chi đó lại là hãng truyền thông lớn nhất Singapore và tờ báo uy tín nhất, nếu là giả, thì uy tín của bọn họ sẽ ra sao?”
Kỳ Chấn cười lạnh, kéo Văn Tĩnh lại, tránh để cho cô kích động một gậy đập cho Thân Tống Hạo ngất xỉu!
“Tóm lại, chuyện này, không phải tôi làm, nếu tôi muốn đính hôn với Tô Lai, ba năm trước đây đã làm rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?”
Anh một cước đem những văn kiện lung tung bừa bãi trên mặt đất đá văng ra, tiện tay nới lỏng cà vạt.
“Hai người cứ chờ đấy, tôi lập tức cho người đi điều tra, tóm lại nếu tôi đã làm chuyện có lỗi với Nhan Nhan, thì tôi, mẹ kiếp, cũng không phải là người !”
Phịch một tiếng cửa phòng làm việc bị anh đá văng ra, anh chỉ bỏ lại một câu nói, liền biến mất ở cửa phòng.
Kỳ Chấn và Văn Tĩnh liếc nhau một cái, cả hai đều có chút nghi ngờ, nhìn tình hình cậu ta như vậy, hình như quả thật cậu ta không biết chuyện này, nếu thật sự không biết thì rốt cuộc là tại sao?.
Nhưng nếu chuyện này quả nhiên là một tay cậu ta làm tất, Kỳ Chấn và Văn Tĩnh lập tức sẽ rời khỏi Thân thị, không bao giờ nữa nhận thức người anh em này nữa!
*******************************************
Sau khi Hoan Nhan đưa Noãn Noãn đi, cô lập tức đến công ty, lúc uống điểm tâm sáng cô vô tình nhìn thấy tờ báo sáng nay, đột nhiên đọc được một tin tức khiến toàn thân cô lạnh như băng.
Thân Tống Hạo và Tô Lai, đính hôn.
Cô để ly xuống, chỉ cảm thấy trên người từng hồi lạnh lẽo ập tới, đây là một buổi sáng tháng Bảy, ánh mặt trời chan hòa hạnh phúc, màu vàng bao phủ khắp không gian làm mọi thứ sáng bừng lên, xuyên qua cửa chớp, rơi vào trên mặt của cô, ấm áp một mảnh.
Nhưng Hoan Nhan vẫn cảm thấy một khối khí lạnh, tựa hồ từ đáy lòng của cô không ngừng trào lên, bao phủ lấy trái tim của cô.
Cô chưa từng cố ý đi tìm hiểu tin tức của anh, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thấy chúng trên các loại tạp chí kinh tế tài chính, ly hôn ba năm, anh vẫn là một ông trùm tài chính xuân phong đắc ý trên thương trường, còn cô đã sớm trở thành một người phụ nữ bình thường.
Cô cũng đã từng nghĩ tới, sau khi cô ly hôn với anh, mà anh lại yêu Tô Lai như vậy, nhất định sẽ rất nhanh kết hôn với cô ta, nhưng ba năm qua đi, không có bất kỳ một tin tức nào liên quan tới Tô Lai được truyền ra, thế mà bây giờ một khi tin tức truyền đến, lại giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho cô trở tay không kịp.
Thì ra là yêu chính là như vậy, rời đi, vĩnh biệt, nhưng người kia vẫn vĩnh viễn tồn tại trong đáy lòng của cô, có lúc cô cũng cho rằng anh không còn ở đó, nhưng chỉ cần một ngọn lửa nho nhỏ, lập tức có thể thiêu rụi tất cả sự ẩn nhẫn của cô, đốt thành tro bụi, . . . . . Rốt cuộc, rốt cuộc, Hứa Hoan Nhan, chút tâm tư này của cô nên chết đi, nó nên chết từ khi anh dùng tiền để đuổi cô đi? Không, phải là từ lúc cô một mình phải đối mặt với quyết định từ bỏ đứa con đầu lòng của mình, thì tâm của cô cũng chết theo đứa bé kia rồi.
Chúc phúc cho anh, chúc phúc cho anh. . . . . A Hạo.
Hoan Nhan nhìn hình ảnh được phóng đại trên tờ báo, anh xuân phong đắc ý tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt tươi cười, còn có ảnh của Tô Lai ở góc nhỏ phía dưới, cô ta vẫn thanh nhã động lòng người như thế, giống như một đóa hoa sen.
Hoan Nhan khép tờ báo lại, lúc đứng lên, cảm thấy người c