Polaroid
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc – Phần 2

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc – Phần 2

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329465

Bình chọn: 9.5.00/10/946 lượt.

ống Hạo đi tới trước sofa ngồi xuống, khóe môi không nhịn được câu lên một nụ cười nhỏ.

“Đúng vậy thiếu gia.” Quản gia nhìn hắn cười, trong lòng biết lần này không sao, âm thầm cảm thán, xem ra có thể hàng phục thiếu gia, cũng chỉ có phu nhân thôi.

“Ông đi làm việc đi, tôi ngồi đây một lát.” Thân Tống Hạo phất tay ý bảo quản gia đi ra ngoài, trong phòng khách dần dần yên ắng, ngoài sắc thái ấm áp của ánh sáng bóng đèn, trong phòng dường như còn có hơi hướm của cô, khiến cho anh không khỏi ngẩn người.

Anh ngồi thật lâu, không thể tưởng tượng, nếu như bây giờ là sáu năm trước cô kiên quyết bỏ đi, anh có thể sụp đổ hay không? Cũng may, hoàn hảo cô chỉ đi du lịch, chỉ là hai ba ngày không thấy cô mà thôi, không sao, thời gian rồi cũng trôi qua mau.

Muốn gọi điện thoại cho cô, rồi lại nhớ tới múi giờ bên kia chênh lệch, bây giờ là đêm khuya, sợ rằng cô đã ngủ.

Người phụ nữ này cũng lớn rồi, còn nghĩ ra chủ ý này, anh cũng không muốn ngày ngày chỉ biết đến công việc. Nhiều việc quá nên thời gian dành cho cô cũng không có, nhưng không làm xong tất cả công việc, sao có thể đi chơi vui vẻ được đây.

Anh muốn cho cô cuộc sống hạnh phúc và thanh thản, để cô và con gái cả đời không lo âu suy nghĩ. Anh nhớ đã từng nói với Tô Lai, muốn làm tất cả mọi chuyện vì cô, chắc chắn vượt qua mức tưởng tượng của cô. Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn một mực cố gắng thực hiện.

Dù anh biết, mong muốn của cô chỉ là cuộc sống bình thường, nhưng là đàn ông không ai nghĩ như thế, nếu như không thể cho người mình yêu một cuộc sống tốt nhất, cả đời anh sẽ hổ thẹn.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, anh thế nhưng ngủ quên, cầm điện thoại di động lên xem giờ, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là mã số nước ngoài, anh biết là do Hoan Nhan gọi về, liền lấy điện thoại di động gọi lại cho cô. Không ngờ vừa nhấn một cái thì màn hình tối đen, điện thoại của anh vang lên tích tích hai tiếng báo hiệu máy hết pin, tự động tắt màn hình. Thân Tống Hạo khẽ rủa một tiếng, xuống giường đi lấy máy sạc điện, chợt cửa phòng ngủ bị người sốt ruột gõ ầm ĩ, là giọng nói của quản gia vang lên…

“Thiếu gia, ngài rời giường chưa? Mới vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới…”

Thân Tống Hạo vừa nghe quản gia hỏi, lập tức tỉnh ngủ, nhất định là bệnh của ba không tốt rồi, anh quýnh lên, thả điện thoại di động xuống, nói nhanh: “Tôi đang mặc quần áo, các người mau chuẩn bị xe…

Chương 395: Một Cuộc Đời Sắp Tắt

“Dạ, thiếu gia…” Quản gia xuống lầu, tiếng bước chân từ từ đi xa. Thân Tống Hạo thất hồn lạc vía không để ý phải đi rửa mặt, lấy đại quần áo mặc vào, khoác thêm áo gió rồi chạy xuống lầu. Quản gia đã chuẩn bị xe sẵn sàng, anh vừa lên xe, lập tức chạy nhanh đến bệnh viện.

“Quản gia, có phải bệnh của ba trở nặng rồi phải không ?” Thân Tống Hạo cố trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay ẩm ướt , không biết có phải do máy sưởi trong xe mở quá cao hay không, anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu căng căng thật nóng, trong óc ong ong vang tựa như bị kim châm đau nhói.

“Thiếu gia ngài đừng lo lắng quá, phu nhân mới vừa rồi nói cũng không rõ ràng, không chừng lão gia bây giờ đã khỏe hơn rồi.”

Quản gia thấp giọng khuyên giải an ủi , nhưng trong lòng cũng biết bệnh tình lão gia không được tốt. Nhìn sắc mặt thiếu gia tái nhợt, không khỏi có chút ảo não, nếu thiếu phu nhân không đi nước ngoài, hiện tại có mặt ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất trong lòng thiếu gia cũng có một chút an ủi.

Thân Tống Hạo nghe quản gia nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, anh nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ mịt mờ, đáy lòng nảy sinh ra thê lương nói không thành lời, anh đã từng cho rằng căn bản mình không quan tâm đến người này, lần này thật sự phải đi, nhưng anh lại cảm thấy đau giống như bị dao xoắn vào lòng.

Thật ra thì nói, mặc dù không tính ông là một người cha tốt, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn, lúc trước anh hận và đối xử lạnh nhạt với ông, phần lớn cũng là bởi vì ông bất lực và yếu đuối không quản được Thích Dung Dung….

Nhưng bây giờ anh nghĩ lại, cả đời của ba trôi qua cực kỳ không dễ. Nói là bất lực, những từ này cơ hồ nghe có vẻ hèn mọn , nhưng có thể xuất phát từ việc ông yêu Thích Dung Dung. Nhiều năm như vậy, tâm của ba chưa bao giờ thay đổi, mặc kệ anh đối với Thích Dung Dung có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu tức giận, đến cuối cùng cũng có thể hóa giải,có lẽ là vì chữ yêu.

Chuyện trên đời này kỳ lạ như vậy, ba lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là phong thái chỉnh tề, hơn nữa gia thế giàu có, muốn dạng phụ nữ nào lại không có, nhưng ông ấy chỉ yêu mỗi Thích Dung Dung, thậm chí thời điểm Thích Dung Dung ở bên ngoài… nháo muốn ly hôn ông cũng yên lặng, đợi bà hồi tâm chuyển ý.

Nếu chỉ có vậy mà nói, thì ba ngược lại lại không giống một người đàn ông vô dụng, có thể có phong thái bền chí như vậy, dù thế nào cũng không giống một người bình thường, nhưng vì người phụ nữ này, luôn cả con trai ruột cũng hận đến nghiến răng, ba trái lại cam nguyện bình thản qua cả đời.

“Lại nói, lão gia lúc còn trẻ….” Quản gia hình như cũng có chút cảm thán, nhỏ giọng nói: “Ông cụ Thân đã từng khen ngợi phong thái, khí đ