
tắc tôi sống theo bao năm để bảo vệ ý muốn của tôi. Tôi không biết liệu tôi làm thế có phải là một sai lầm không như tôi đã quyết định nên đành đi theo.
Tôi mệt mỏi dựa vào lòng Dim. Tôi rất buồn ngủ. Cả tôi và Dim đã thức quá lâu cho một ngày dài. Mọi sự căng thẳng trong ngày hôm nay đều không có giới hạn nên chúng tôi đã quá mệt mỏi để có thể nói với nhau thêm bất cứ điều gì. Mắt tôi khép hờ, dần dần tôi đi vào giấc ngủ. Tôi nghe thấy tiếng thở dài văng vẳng bên tai. Rất dài và nặng trĩu…
Q.4 – Chương 9: Giờ mới thật sự bắt đầu
“Những điều tuyệt vời thường không đến cùng một ngày nhưng chắc chắn là những điều tồi tệ sẽ cùng đến trong một ngày.”
Những ngày vừa qua là những ngày dài nhất cuộc đời tôi, không chỉ có đau khổ mà còn rất mệt mỏi. Chuyện của tôi không chỉ có mẹ biết, còn có bố và cả Minh. Hết người này đến người nọ gọi cho tôi, tìm gặp tôi, từ khuyên răn cho đến trách móc, đủ cả. Tôi đành dựa vào mấy ngày nghỉ để trốn trong nhà, tự mình suy nghĩ. Tôi suy nghĩ nhiều đến mức đau đầu, mất ngủ. Triệu chứng kéo dài khiến tôi phải tìm đến bác sĩ. Họ kê cho tôi một cái đơn dài ngoằng những tên thuốc lạ lẫm nhưng tôi mua xong để đó và chẳng uống khi nào. Phần lớn là do tôi quên uống, cũng do tôi chẳng muốn uống. Bởi vì tôi ăn rất ít, đôi lúc ngửi mùi thức ăn lại buồn nôn. Kể từ hôm đó, Dim ở nhà với tôi, bỏ hết công việc sang một bên, cũng không đến chỗ mẹ con Lan mà thi thoảng mới gọi điện dặn dò. Cho đến tận bây giờ Dim vẫn chưa cho tôi một lời giải thích nào về mẹ con Lan, tôi cũng không chủ động hỏi. Mối quan hệ của chúng tôi lại trở về thời điểm ban đầu, ngượng ngập và không tự nhiên, thậm chí còn tỏ ra lịch sự với nhau.
Sức khỏe của tôi đã không ổn định từ vài tháng nay, lại thêm việc ăn uống thất thường, mất ngủ và suy nghĩ nhiều. Minh hỏi tôi có muốn đến bác sĩ tâm lý không nhưng tôi đã từ chối ngay lập tức. Tôi không nghĩ tôi có bệnh gì mà phải đến gặp bác sĩ tâm lý ngoài việc cơ thể không tốt. Nhưng khi thấy Dim vì quá lo lắng cho tôi mà cũng tiều tụy đi thì tôi lại thay đổi suy nghĩ cứng nhắc của bản thân. Tôi ăn bao nhiêu anh ấy ăn bấy nhiêu, tôi ngủ được bao lâu thì anh ấy cũng ngủ được bấy lâu. Tuy chúng tôi không trò chuyện với nhau nhiều nhưng cũng quá rõ được đang bận lòng nhau điều gì. Anh ấy lo cho tôi và tôi cũng vậy.
Tôi ăn một ít súp ngô vào buổi sáng, trước khi được Minh đưa tới phòng khám của vị bác sĩ mà theo cô ấy ca ngợi là người có thể thấu hiểu được tất cả mọi người trên thế giới. Tôi ậm ừ tán thành, đợi Minh rời khỏi rồi ngồi yên lặng trong phòng đợi. Hầu hết những người đến đây đều mang khuôn mặt lo lắng hoặc buồn chán, lúc nào cũng cau mày hoặc nhìn đăm chiêu. Trông họ dường như chưa bao giờ cảm thấy thoải mái. Có lẽ đó là vấn đề chung duy nhất để những con người thuộc đủ mọi lứa tuổi tìm đến nơi này, trong đó có cả tôi. Tuy tôi đã đặt lịch hẹn từ vài ngày trước nhưng vì có một lịch hẹn trước đó nên họ xếp cho tôi vào giữa buổi sáng.
Khi tôi bước vào phòng, khuôn mặt của vị bác sĩ đó làm tôi ngạc nhiên. Hóa ra là một bác sĩ nữ, còn rất trẻ, có lẽ trạc tuổi tôi, tên là Mai. Không như tôi vẫn nghĩ về một bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên già dặn, có giọng nói rất trầm. Hơn nữa khuôn mặt Mai dường như rất quen thuộc, giống như tôi đã từng gặp ở đâu đó. Lúc cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng của cô ấy nhanh chóng lọt vào tầm mắt tôi dù cô ấy đã rất nhanh chóng thay đổi cảm xúc và đưa ánh mắt xa lạ về phía tôi. Kể cả khi chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện, tôi cũng không thể dừng suy nghĩ của bản thân.
– Xin lỗi… nhưng tôi cảm thấy cô rất quen. Cô là bạn của Phong, đúng không vậy?
Lần gặp Phong ở siêu thị, người đi cùng cậu ấy và em gái cậu ấy là cô gái này. Điều khiến tôi nhớ rõ ở cô ấy là dáng vẻ mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng mạnh mẽ đó, như khi nãy cô ấy nhìn tôi.
Mãi một lúc sau, cô ấy mới lên tiếng thừa nhận.
– Trái đất thật tròn.
Mai mỉm cười dịu dàng rồi đưa hỏi tôi những câu đơn giản về triệu chứng tâm lý của tôi. Giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng của Mai khiến lòng tôi thấy dễ chịu. Tôi đã nói rất nhiều và cũng khóc rất nhiều. Nói chuyện với cô ấy như nói chuyện với chính bản thân tôi, có thể nói hết ra mà chẳng cần giấu diếm điều gì, cứ thể thả lòng mình. Dù tôi khóc nhiều nhưng tôi không cảm thấy mệt, như thể việc nói ra lòng mình khiến tôi gỡ được gánh nặng trong lòng, bỏ bớt được những tâm tư nặng nề trong đầu đang đè nén tôi mỗi ngày.
Buổi đầu trị liệu tâm lý diễn ra tốt đẹp hơn mong chờ của tôi. Hóa ra việc gặp gỡ bác sĩ tâm lý không phải luôn khó khăn và nhiều định kiến như tôi vẫn nghĩ. Tôi cảm thấy hối hận khi đã không đến đây sớm hơn. Quyết định tốt bao giờ cũng cho kết quả không tồi, ít nhất là bây giờ nụ cười của tôi cũng không còn gượng gạo như vài tiếng trước. Tôi không về nhà vội, ngồi trong phòng đợi để lau hết nước mắt và đợi cho mắt bớt sưng và khuôn mặt bớt đỏ rồi mới trở về nhà. Lúc sáng tôi đi ra khỏi nhà, tôi đã nói dối Dim rằng tôi đi mua sắm với Minh. Chuyện tôi đi gặp bác sĩ tâm lý tôi không nói với Dim. T