
diễn thật hơn. Nghĩ đến đây, tôi cũng hùng hồn nắm lại tay hắn, đương nhiên, trong lòng cũng có cảm giác rất khẩn trương.
Chung Nguyên không nói gì nữa, nắm tay tôi, nhàn nhã đi ra khỏi sân bay.
Tôi có chút mơ hồ, tại sao mọi chuyện cứ luôn phát triển ngoài dự kiến của tôi, nhưng nhìn qua lại chẳng có gì vô lý vậy?Tôi nghĩ có lẽ khi tôi đi với Chung Nguyên sẽ tình cờ đụng phải Tô Ngôn, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Chung Nguyên quay về trường học, tôi vô liêm sỉ dùng thẻ cơm của hắn đến căn tin trường mở tiệc chào đón hắn, hôm nay tâm trạng thằng cha này tốt, cũng không gây gì. Nhưng ngay trong căn tin, tôi lại gặp phải người mà giờ phút này tôi không hi vọng gặp nhất.
Tô Ngôn đang cầm dao ăn, cạy cạy miếng thịt trên khay, cứ ngồi cắt mãi mà chưa ăn, hình ảnh này làm người ta nghĩ tới câu thành ngữ: bằm thây trăm đoạn!!!
Đương nhiên người thần kinh không bình thường làm cái chuyện không bình thường thì sẽ thành bình thường thôi, tôi lẳng lặng núp sau lưng Chung Nguyên, hi vọng hắn không nhìn thấy mình ><
Thế mà hắn cũng thấy được, Tô Ngôn buông dao ăn, chạy đến trước mặt tôi, cười cười vẫy, dịu dàng gọi “Mộc Đồng”.
Tôi rùng mình một cái, kéo Chung Nguyên ra chắn trước mặt.
Chung Nguyên cực kì lãnh đạm, nhưng cũng rất lịch sự vươn tay ra: “Chào bạn, tôi là bạn trai của Mộc Đồng, Chung Nguyên.”
Tô Ngôn bắt tay hắn: “Xin chào, tôi là bạn trai tương lai của Mộc Đồng, Tô Ngôn.”
Tôi: “…”
Ngay sau lời chào hỏi, hai tên này nhìn nhau thật tình cảm, nắm tay nhau lưu luyến không bỏ. tôi đột nhiên nhớ ra mấy câu linh tinh Tiểu Nhị nói, đem Chung Nguyên và Tô Ngôn ghép thành một đôi, bây giờ nhìn cảnh này thấy hợp dễ sợ. Thế là tôi tự giác lùi lại hai bước, chống cằm cảm thán: “Hai người các ngươi công nhận nhìn xứng ghê.”
Đòn này đã giáng xuống hai cái lỗ tai điếc kia, lập tức hai người buông tay nhau ra.
Tô Ngôn liếc mắt nhìn tôi một cái, nói với Chung Nguyên: “Anh trai không ngại cùng ăn cơm chứ?”
Chung Nguyên nắm chặt tay tôi, mặt không đổi sắc đáp: “Không ngại.”
Tôi có chút hụt hẫng, tốt xấu gì thì trên danh nghĩa hai tên này cũng là tình địch, cái đội ba người này ngồi cùng nhau làm áu tôi không thể lên não nổi, huống chi Chung Nguyên vốn đâu phải người thích phức tạp chứ.
Bắt đầu ăn cơm, không khí trên bàn ăn như ở Bắc Cực, vừa ăn cơm mà tôi vừa nơm nớp sợ hãi.
Tô Ngôn gắp thức ăn vào chén của tôi: “Mộc Đồng, cám ơn chị mấy ngày qua chăm sóc tôi rất tốt.”
Amen, tốt chỗ khỉ nào, ta trốn ngươi còn không kịp =.=
Chung Nguyên lại rất hứng thú với câu này, nhướn mày hỏi: “À, cô ấy chăm sóc như thế nào?”
Tô Ngôn đáp: “Chủ động dẫn tôi đi báo danh, còn giúp tôi mua đồ, cùng đi ăn cơm, giới thiệu bạn bè cho tôi.” Nó vừa nói vừa nhìn tôi, câu cuối phun ra còn kẹp thêm ít xấu hổ vào cho đủ vị: “Cô ấy còn khen tôi đẹp trai.”
Tôi: “…”
Tại sao những chuyện này là sự thật, từ miệng thằng nhóc này nói ra nghe cứ ghê ghê thế nào ấy nhỉ, huống chi nghe đi nghe lại cũng có vẻ như là tôi chủ động tìm tới nó ấy, tình huống thần kì à???
Chung Nguyên bình tĩnh gắp một miếng gà vào trong chén tôi, đè lên đồ ăn Tô Ngôn vừa để lên, hắn âu yếm nhìn tôi một cái, nói: “Mộc Đồng nhà tôi chính là tốt bụng, thích giúp người khác như vậy, cũng hay bị hiểu nhầm, cô ấy vẫn buồn mãi về chuyện đó.”
Tôi khều khều tay Chung Nguyên dưới gầm bàn, tỏ ý khen hắn làm tốt!
Chung Nguyên nhân cơ hội nắm tay tôi, còn nhéo một phát, hắn nheo mắt nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Tôi nhất thời đỏ mặt, Chung Nguyên, ngươi đúng là pờ zồ nha, càng diễn càng thực …
Tô Ngôn nhìn hai chúng tôi manh động, đột nhiên nói: “Hai người khỏi cần diễn đi.”
Hả?
Tô Ngôn: “Tôi có thể nhận ra, Mộc Đồng không có thích anh, anh trai à.”
Tôi không thể không bội phục Tô Ngôn, tiểu sư đệ này tuy nhiều khi kỳ quái biến thái, nhưng lời nói sắc bén có thể khiến người khác bí tịt.
Nếu là người bình thường thì sẽ thua dưới tay nó, có điều đối mặt nó lúc này là Chung Nguyên, một siêu cấp biến thái, đại biến thái.
Chung Nguyên nghe xong lời Tô Ngôn nói, đột nhiên kéo giật ôm tôi vào lòng. Bởi vì quá đột ngột, tôi theo phản xạ hơi chống lại, hươ tay không cẩn thận làm đổ đồ trên bàn, keng một tiếng, sau đó tất cả mọi người xung quanh đều quay qua nhìn chúng tôi, sau đó nữa, mắt bọn họ đều lòi tròng …
Nghĩ tới tình cảnh mấy ngày nay của mình, tôi cảm thấy rất hiểu ánh mắt kinh ngạc và nóng bỏng của mọi người >< chốn công cộng, một anh đẹp trai ôm một bạn đẹp gái [mỹ nữ a, cám ơn'> cùng một anh đẹp trai khác giương cung bạt kiếm, bạo lực cỡ nào, lại xôn xao cỡ nào! Tôi đã thấy có người còn chụp ảnh, tôi bèn rụt rè giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, để lại cho người chụp một cái bóng chập chờn =.=
Chung Nguyên nâng cằm tôi lên, hung hăng hôn lên trán tôi một cái, chung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít vào, lá gan non nớt của tôi cũng run cầm cập. Sau đó hắn ngẩng đầu, khiêu khích Tô Ngôn: “Có muốn chúng tôi trước mặt mọi người hôn môi cho bạn xem?”
Lời này của hắn quá mức vô sỉ đi, tôi đỏ mặt, trộm nhìn Tô Ngôn thử, sắc mặt nó âm trầm, y như sắp nổi giông bã