
ấy cô rất phù hợp”.
Suýt nữa thì Vệ Tử bị nghẹn, cô nấc mấy cái rồi mới mở miệng được: “Thầy Lưu, thật sự không phải là em khiêm tốn mà đúng là từ trước tới nay em chưa dẫn chương trình bao giờ!”. Trời ơi, cô vốn là người được mệnh danh “có trở ngại về ngôn ngữ”, bảo cô dẫn chương trình, có khác gì là giết cô!
“Nhìn cô kìa, chưa chi đã rút lui rồi, sao lại không dũng cảm thử một lần xem! Cô cứ yên tâm, dẫn chương trình rất đơn giản, không phức tạp như các tiết mục vui chơi trên tivi đâu, những lời cần nói đã có người chuẩn bị trước cho cô rồi, cô chỉ việc học thuộc đến lúc đó nói lại là được thôi mà.”
Nếu đã như vậy thì sao cứ phải chọn cô? Vệ Tử đang định nói thì bị Lưu Bân đưa tay ngăn lại: “Dạ hội Trung thu, có rất nhiều lãnh đạo của Bộ đến dự, và cả đại biểu của các phòng ban Huấn luyện, Tuyên truyền, Nhân sự, Tổ chức động viên phụ trách chúng ta đến nữa, nếu có thể xuất hiện trước họ, thì con đường tiến thân sau này cũng dễ dàng hơn. Vệ Tử, tôi dành cơ hội này cho cô là để giúp cô đây, cô không nên không biết thế nào là tốt, xấu như vậy”.
Mấy lời cuối cùng của Lưu Bân chứa đựng vẻ không bằng lòng và có phần nghiêm khắc, Vệ Tử nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của ông không hề có nụ cười nào, nên không dám lên tiếng phản bác nữa mà đành lặng lẽ gật đầu.
Chương 21
Cao Đình Đình thấy trước khi đi ăn cơm Vệ Tử còn rất bình thản, thế mà lúc về lại có vẻ cực kỳ tâm trạng, bèn lên tiếng hỏi: “Sao, Lưu Bân mắng cô à? Có phải vì tôi không đi ăn cơm không?”.
Vệ Tử gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu: “Không phải vậy, ông ấy chỉ nói rằng lần sau nếu cô không đi ăn cơm hoặc không thể ra thao trường luyện tập thì nhất định phải xin phép ông ấy”.
Cao Đình Đình “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi với vẻ thắc mắc: “Vậy sao mặt cô lại ỉu xìu như vậy, bị ăn hiếp à?”.
Vệ Tử nghe nói vậy lại càng thấy uể oải hơn, bụng thầm nghĩ, bị ăn hiếp còn dễ chịu hơn là chuyện này, nhìn vẻ mặt tò mò của Cao Đình Đình, cô không nén được đành nói thật: “Thầy Lưu bảo tôi dẫn chương trình trong dạ hội Trung thu”.
Cao Đình Đình mở to mắt, kêu lên: “Dẫn chương trình? Chuyện hay quá còn gì, đó là cơ hội để cô xuất hiện trước mọi người, để tôi nghĩ xem nhé, xem phía nam sinh thì có ai đẹp trai để cùng dẫn với cô…”.
Vệ Tử vội ngăn cô ta lại: “Nhưng tôi làm không được, hễ cứ nói trước đám đông là tôi lại cuống lên, chỉ sợ rằng đến lúc đó thì ê mặt”.
Cao Đình Đình nhìn Vệ Tử từ trên xuống dưới một lượt, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa, bỗng nhiên nhếch môi lên cười: “Nếu đã như vậy, cô hãy nói với Lưu Bân để tôi làm thay cô cho”.
Đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng Vệ Tử dốc hết can đảm nói với Cao Đình Đình: “Tôi vẫn không dám đi một mình, hay là cô đi cùng tôi tới đó để nói?”.
Cao Đình Đình đáp với vẻ đắc ý: ”Tôi thì không có vấn đề gì, chẳng qua tôi thấy cô khó khăn tôi mới giúp, nếu tôi đi cùng với cô tới đó lại có vẻ như tôi muốn nổi trội, cô vẫn nên đi một mình thì hơn”.
Thế là, trong đầu Vệ Tử hình dung ra hai tình huống: Tình huống thứ nhất là sau khi cô run rẩy lắp bắp đưa ra đề nghị như con dâu trước bố mẹ chồng xong, điều chờ đón cô không chỉ là sự thất vọng và chỉ trích của Lưu Bân, mà còn có cả sự khinh bỉ, khinh bỉ sự bất lực và nhút nhát của cô; tình huống thứ hai là cô đồng ý làm người dẫn chương trình, thế rồi trước đám đông cô bỗng nhiên câm như hến, đứng ngây ra trên sân khấu không biết làm gì.
Vệ Tử lại tiếp tục đấu tranh tư tưởng, phân tích nỗi đáng sợ của hai tình huống nói trên, vẫn quyết định chọn tình huống thứ nhất, vì như vậy chỉ một mình cô bị mất mặt và cũng chỉ là trước mặt của thầy giáo chỉ đạo, còn sự lựa chọn thứ hai không khéo sẽ làm liên lụy đến cả đội học viên mới, họ vừa mới được học về bài tinh thần đồng đội, cô vẫn nhớ như in!
Lại tới giờ ăn cơm, lần trước thì không thể không một mình một bàn, nhưng còn lần này cô phải chọn mãi mới được một chiếc bàn chưa có ai rồi ngồi xuống, sau đó cứ ngoái đầu nhìn ra để đợi Lưu Bân đến.
Chờ tới lúc mỏi cả cổ cô mới thấy Lưu Bân lấy xong thức ăn và bước đến bàn, Vệ Tử vui mừng quay đầu lại giả bộ như đang chăm chú ăn. Đoán chừng Lưu Bân sắp đi tới nơi, Vệ Tử ngẩng đầu lên định nói ra câu mà cô đã chuẩn bị từ trước: “Thầy Lưu, mời thầy ngồi xuống đây”.
Nhưng trong lúc ngẩng lên Vệ Tử đồng thời nhận ra rằng có điều không ổn, Lưu Bân không hề nhìn cô mà đi thẳng tới bàn của mấy chàng trai ở bàn khác.
Tình huống xảy ra không như dự định, trong đầu Vệ Tử vội suy nghĩ xem có cơ hội khác hay không, nên cũng chỉ và quấy quá mấy miếng cho xong chuyện, còn mắt thì cứ nhìn về phía bàn Lưu Bân ngồi.
Vừa mới nhìn được một lúc thì có người ở bên đó gọi: “Vệ Tử, đến đây ngồi cùng đi, việc gì phải ngồi một mình như thế!”. Người gọi là một chàng trai, tiếng to và vang khiến cho tất cả những người trong nhà ăn đều đổ dồn mắt lại.
Vệ Tử cúi đầu xuống và cơm theo bản năng, nhưng cũng không dám coi thường ánh mắt chăm chú của người khác, càng không dám coi thường lời mời tiếp theo của một chàng trai khác: “Tới đây ăn cùng đi, một m