Người đẹp phải mạnh mẽ

Người đẹp phải mạnh mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328410

Bình chọn: 10.00/10/841 lượt.

coi thường được, nước da của Cao Đình Đình vốn hơi sẫm, phơi nắng lại càng dễ đen hơn, kết quả của một ngày huấn luyện ngoài trời rất rõ rệt.

Vừa cuống quýt tìm mặt nạ để đắp, Cao Đình Đình vừa tức giận chửi rủa: “Huấn luyện viên đáng băm vằm, bảo anh ta là vào chỗ bóng mát dưới gốc cây để huấn luyện thì không chịu, cứ nhất định lôi chúng ta ra thao trường, chỗ không có cái gì che để tập. Đợi đến khi kết thúc khóa huấn luyện này, xem tôi sẽ xử lý anh như thế nào!”.

Vệ Tử nhìn lớp mặt nạ trắng như tuyết trên mặt cô ta với hai lỗ trên mặt lóe lên ánh nhìn giận dữ và lỗ bên dưới để lộ những chiếc răng trắng, không hiểu sao lại muốn cười, nhưng rồi nghĩ làm như thế không ổn, bèn cố nín cười, khuyên: “Vẫn chưa đến nỗi, thực ra da của cô rất đẹp, màu nâu là màu đẹp, đừng đắp mặt nạ nữa, vì trong đó có chứa chì, không tốt cho sức khỏe”. Đây là những lời mà mẹ cô từng nói, bà làm nghề y nhiều năm, hơn nữa thường xuyên trong lĩnh vực làm đẹp nên chắc chắn không phải là những lời nói dối.

Không ngờ, Cao Đình Đình nghe những lời này xong, ánh mắt càng thêm dữ dằn: “Cô im đi! Người không trong cuộc làm sao biết được, người không bị nắng làm cho đen đi thì không có tư cách khuyên tôi!”.

Vệ Tử lập tức ngây người trước tiếng quát tháo của Cao Đình Đình, cô vội thu dọn đồ đạc của mình, không dám nói thêm câu nào nữa.

Sau hơn mười phút im lặng thì tiếng kẻng báo đến giờ tập trung ăn tối, Vệ Tử cầm cặp lồng cơm lên, mấy lần quay lại nhìn Cao Đình Đình đang đắp mặt nạ, mặc quần ngắn nằm trên giường, định nói nhưng rồi lại thôi.

Có lẽ cảm giác được điều đó, nên Cao Đình Đình hừ một tiếng: “Đồ hẹp hòi, có thế mà giận không thèm để ý đến tôi nữa à?”.

Vệ Tử thở phào một cái: “Tôi tưởng cô vẫn còn giận, cô đi ăn cơm cùng tôi hay để tôi lấy về cho?”.

Cao Đình Đình khẽ mấp máy môi, một lúc sau mới ném ra một câu: “Cô cứ đi ăn đi, không cần lấy về cho tôi đâu, cơm ở đây khó ăn chết đi được”. Tuy vẫn là những lời ca cẩm nhưng ngữ điệu lúc này đã dịu đi rất nhiều.

Trước giờ ăn cơm mà cũng phải tập trung điểm danh, khi gọi đến Cao Đình Đình, Vệ Tử đáp thay cho cô ta: “Cao Đình Đình bị mệt, nói không ăn cơm tối”. Còn trong lòng không vui thì thôi vậy.

Thầy giáo phụ trách đội chau mày, nói: “Bị mệt thì phải xuống quân y, không ăn cơm làm sao được?”. Thấy Vệ Tử dường như không thể giải thích được, ông bèn quay sang nói với cả đội: “Chúng ta đã tới huấn luyện quân sự thì phải hoàn toàn chấp hành kỷ luật đối với quân nhân, tất cả mọi việc đều phải xin phép, thể dục buổi sáng và ba bữa ăn không có lý do thì tuyệt đối không được vắng mặt!”.

Bữa tối diễn ra theo kiểu tự chọn, mọi người lấy thức ăn xong thì tốp năm, tốp ba ngồi rải rác khắp nơi, ngoài Cao Đình Đình, Vệ Tử không quen biết bất cứ ai nên đành ngồi một mình. Vừa mới ăn được vài miếng thì nghe thấy mấy cô gái ở bàn phía sau bàn tán.

“Cô ta đúng là rất ngang bướng, ngày đầu tiên mà đã dám không tới ăn cơm.”

“Cô ta không ăn thì phải chịu đói, bận gì đến cậu.”

“Cô ta còn lâu mới chịu đói. Cậu không nhìn thấy lúc cô ta đến làm thủ tục à, mang theo mấy cái túi to tướng, chắc hẳn trong đó có không ít đồ ăn vặt.”

“Mình nghe nói bố cô ta cũng chỉ là thị trưởng một thành phố nhỏ, vậy mà sao ra vẻ thế, xe tiễn cô ta còn lái vào tận trung tâm huấn luyện nữa kia!”

“Vậy thì cậu không biết rồi, mặc dù bố cô ta không phải là quan to, nhưng lại có một cô con gái tốt, mà con gái thì có thể có một người chồng tốt, người tiễn cô ta là…” Nói đến đây họ hạ thấp hẳn giọng xuống, Vệ Tử biết rằng bọn họ đang nói tới Cao Đình Đình, mặc dù nghe lén chuyện của người khác là không tốt, nhưng cô không nén được sự tò mò, không ngờ ngay lập tức nghe thấy những người kia nhắc đến tên mình.

“Thế à?” Giọng một cô bỗng cất cao, “Đúng là không nhận ra, cô ta cũng chẳng xinh đẹp gì, nếu có hình thức như Vệ Tử thì còn có thể”.

“Cậu thì biết gì?” Giọng của một cô khác đầy vẻ coi thường. “Thời buổi này nếu chỉ xinh đẹp không thôi cũng chẳng có tác dụng, còn cần phải biết tính toán, biết thủ đoạn, cậu không thấy Cao Đình Đình tốt nghiệp trường nào à?”.

“Thì ra là như vậy, sinh viên nữ của trường ấy…”

“Vệ Tử, sao cô lại ngồi ăn một mình thế?” Bị hỏi bất ngờ, Vệ Tử giật nảy mình, vội nuốt miếng cơm trong miệng, đứng dậy chào: “Thầy Lưu”.

“Cô ngồi xuống ăn tiếp đi, đứng dậy làm gì?” Thấy giáo hướng dẫn Lưu Bân bê đĩa thức ăn ngồi xuống phía đối diện với Vệ Tử. Cô không dám dỏng tai lên nghe lén chuyện của những người ở bàn sau nữa, mà chăm chú vào việc ăn cơm.

“Vệ Tử, cô có sở trường gì về văn nghệ không?” Lưu Bân vửa ăn vừa hỏi.

“Sao ạ?” Vệ Tử có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp rất thật thà: “Không ạ, em không có bất cứ sở trường nào”.

Đột nhiên Lưu Bân cười khà khà: “Thời buổi này những người khiêm tốn như cô không nhiều. Bây giờ khác hẳn ngày xưa, khi cần khiêm tốn thì phải khiêm tốn, khi cần thể hiện thì phải biết thể hiện. Sắp đến tết Trung thu rồi, trung tâm huấn luyện muốn tập trung tất cả học viên mới, tổ chức một buổi dạ hội, nên cần chọn ra hai người dẫn chương trình, một nam, một nữ, tôi cảm th


Old school Easter eggs.