Polly po-cket
Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327272

Bình chọn: 9.5.00/10/727 lượt.

thêm một câu, “Bệnh thối mai đối với rùa chỉ là bệnh thông thường, rất dễ bị nhiếm vi khuẩn nitrat hóa, chỉ cần trị liệu kịp thời thì không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, từ từ chăm sóc là có thể tốt lên”.

Thư Tình không nói chuyện, nhìn Cố Chi lấy trong ngăn tủ một lọ thuốc mỡ, lại nghe anh nói phương pháp và tần suất dùng, cuối cùng cô mới hỏi nhỏ một câu: “Thầy Cố, thầy có thể giúp em… khoét bỏ phần bị thối rữa không?”.

Cố Chi hơi ngẩng lên nhìn biểu cảm của cô, đơn giản gật đầu, lại ngồi xuống, lấy đôi găng tay sạch sẽ, lấy trong ngăn tủ một cái nhíp và dao dùng trong chữa bệnh. Anh lấy Pound ở trong phòng, đồng thời nói một câu: “Đến phòng bên cạnh lấy cho thầy một chén nước ấm”.

Cô bác sĩ ngồi bên vội nói: “Để tôi đi cho”.

“Không cần”. Cố Chi lật người của Pound, đặt trên tấm vải trắng, “Để Thư Tình đi”.

Cô bác sĩ xấu hổ dắt Thư Tình đến phòng bên cạnh lấy nước, lại chỉ cho cô biết cốc ở chỗ nào, khi Thư Tình xoay người lấy nước, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Em là học sinh của thầy Cố sao?”.

Thư Tình gật đầu.

“Vậy tại sao em lại đưa rùa đến đây xem bệnh?”. Cô bác sĩ ngạc nhiên, “Tự em không thể trị cho nó sao?”.

Thư Tình sửng sốt: “Em không biết chữa”.

“Học sinh trường đại học Y mà không biết chữa bệnh cho rùa?”.

“Em không phải là sinh viên đại học Y”. Thư Tình dở khóc dở cười, “Em là sinh viên khoa tiếng Anh chuyên ngành của đại học C, thầy Cố là thầy giáo tiếng Pháp của em”.

Cô bác sĩ ngượng ngùng nở nụ cười, đi về cùng với cô, vừa nói: “Chị không biết, chị còn nghĩ rằng anh ta là bác sĩ, em lại là học sinh, nhất định cũng là học bác sĩ, nhưng mà…. Không ngờ anh ta lại là thầy giáo tiếng Pháp”.

Thư Tình còn chưa kịp trả lời đã về đến bàn, Pound chậm chạp quơ quơ chân nhỏ, bụng đã bị khoét đi chỗ bị thối, thậm chí Cố Chi còn bôi thuốc cho nó, động tác rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian cô lấy nước đã xong rồi.

“Nhớ kỹ phải chăm sóc cẩn thận, vài ngày phải lấy khăn ướt lau cho nó, không nên đụng vào bụng”. Cố Chi cũng không uống nước mà Thư Tình mang về, chỉ thả Pound vào trong nhà rùa, ngẩng đầu dặn Thư Tình, “Mỗi ngày đều phải bôi thuốc, nếu mai rùa tiếp tục bị thối rữa, nhất định phải khoét xuống”.

Thư Tình bị anh nói làm cho kinh hồn táng đảm, nhận lấy Pound, cẩn thận nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của nó, trong lòng cô khó chịu, chỉ hận mình không phải là người bị bệnh.

“Cảm ơn thầy”. Cô ôm nhà rùa, ngẩng đầu nhìn Cố Chi, Cố Chi chỉ gật đầu, cũng không hề mỉm cười một cái.

Thư Tình xấu hổ sờ sờ mũi: “Cái đó, tổng cộng hết bao nhiêu tiền ạ?”.

Cố Chi đang thu dọn dao nhỏ và băng gạc, nghe thấy cô nói như vậy thì động tác trên tay dừng một chút, sau đó mới trả lời: “Em hỏi bác sĩ Trương giá của tuýp thuốc mỡ đi, tôi cũng không biết”.

Hóa ra vị bác sĩ này họ Trương, cô ấy vội vàng cười nói: “Chỉ là thuốc mỡ Aureomycin thôi mà, không đáng giá mấy đồng, là học sinh của thầy Cố thì không cần”.

Thư Tình cũng không quá thân với Cố Chi, đâu dám nhờ anh mà không trả tiền, vội vàng vươn tay vào trong ba lô lấy ví tiền thì thấy Cố Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Bác sĩ Trương đã nói không cần, thì em cũng đừng khách khí”.

Thư Tình ngượng ngùng: “Làm gì có việc đến bệnh viện mà không trả tiền”.

Cố Chi cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ, cũng không ngăn cản cô, khi nhìn thấy cô lấy tiền ra thì tốt bụng nhắc nhở: “Thuốc mỡ Aureomycin chỉ năm đồng một tuýp, chỉ sợ bác sĩ Trương không có tiền lẻ, nếu em cố ý trả tiền, bác sĩ Trương còn phải đến bên cạnh mua đồ để đổi tiền lẻ”.

Thư Tình: “……”.

Cuối cùng cô vẫn ngượng ngùng thu ví tiền lại, nói cảm ơn với anh và bác sĩ Trương, lúc Thư Tình đi ra khỏi bệnh viện thú cưng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau cánh cửa thủy tinh, người đàn ông đó bình tĩnh cởi bao tay, sau đó đến bên cạnh bồn rửa mặt rửa tay. Gương mặt anh nhìn thanh tuyển, lịch sự, tao nhã, mỗi một đường cong trên khuôn mặt đều vừa đẹp, áo khoác trắng mặc lên người anh nổi bật cả người, đúng là người đàn ông đẹp trai.

Cô bác sĩ đứng bên cạnh nói chuyện với anh, vẻ mặt của anh vẫn luôn nhàn nhạt, lúc nói chuyện cũng rất ít.

Thư Tình quay đầu đi về phía tàu điện ngầm, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ tại sao anh lại làm trong bệnh viện thú cưng, có vẻ cô bác sĩ cũng không quá quen thuộc với anh, nghe trong lời nói dường như còn tưởng rằng anh là thầy giáo ở khoa Y học…. anh càng có vẻ thần thần bí bí.

Cô cúi đầu nhìn con rùa nhỏ, cong môi, cô hi vọng Pound sẽ bình an vô sự mới tốt.

Chương 7

Lúc Thư Tình trở lại trường học đã quá giờ cơm trưa, căng tin cũng đã đóng cửa. Tần Khả Vi đoán Thư Tình không ăn cơm trưa nên đặt lên bàn của cô một hộp Pizza Hut mua ở ngoài, muốn bồi tội.

Thư Tình dở khóc dở cười đến chỗ giường của cô ấy, nhìn người nằm trên giường: “Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa”.

Tần Khả Vi buồn bực xốc chăn lên: “Làm sao cậu biết tớ không ngủ?”.

“A, không ngủ thật sao”. Thư Tình nhíu mày, “Tớ chỉ lừa cậu vậy thôi”.

“……..”

Tần Khả Vi chậm rì rì bước xuống giường, đi đến chỗ bàn của Thư Tình nhìn Pound: “Nó sao rồi?”.

“Không tốt lắm”. Thư Tình đặt ba lô lên bàn, “Phần b