
Ta biết mà! – hắn cười lớn – Lúc nào ta chẳng đẹp! – Hắn thêm một lần chạm tay vào má em.
-… – em không nói gì, thức ăn trong miệng chưa thể nuốt.
-Yêu ta rồi à? – Hắn lỡ mồm, ngay sau khi nói ra câu đấy thì quay mặt đi ngay. Tại sao có thể buộc miệng một cách tắc trách như thế.- Ăn đi, bảo đói mà chẳng thấy dùng bữa! Ta ghét những người gầy! – Hắn đổi chủ đề.
-Dạ! – em cầm đũa và tiếp tục bữa ăn.
-Này! Lần sau mà để thấy đi cùng với người khác thì không được đâu! Khi nào chữ “K” kia xỉn màu thì biết ta đang… – Khó nói quá, một mặt Ken mới đang tiếp cận tới những cử chỉ và lời nói thân mật nên không tránh khỏi hạn chế trong giao tiếp, người của DEVILS đã khi nào thể hiện tình yêu thương.
-Dạ, chữ K xỉn màu là sao ạ ? Mà Sếp sẽ…? – Em cũng để ý mấy lần nhưng không rõ lắm tại sao mặt ngọc lại bị tối màu.
-Ta không thích! – Rồi, cuối cùng hắn cũng nói được – Đi với người khác thì sẽ bị đổi màu, hiểu chưa ngốc! – Hắn chẳng ngại em mà nâng chữ “K” lên tay mình. Người khác theo ý hắn là đàn ông.
-Dạ ! Em sẽ không ra ngoài là được phải không? – Sau tất cả, em nhận ra đây mới là nơi an toàn ình nhất.
-Ừ, ở yên trong nhà thôi, ta cũng không ra ngoài nhiều đâu! – Hắn chẳng muốn bước chân khỏi cửa, vì chỉ cần thế thôi nỗi nhớ nhung đã căng đầy.
-… – Em lại cười rồi ngắm nhìn chữ “K” tỏa sáng trong tay Sếp.
-Cười nhiều là bị điên đấy! – Hắn lên tiếng.
-Sao lại thế ạ? – Em không hiểu.
-Thì có người bị điên! Chẳng hiểu Sếp nói gì cả! – Ai có thể nghĩ Sếp tự nói mình điên, em không cười nữa.
-Không hiểu thì thôi! – Nhưng hắn cũng muốn nhìn em cười lắm – Mà này, tối nấu ăn đi nhá! – Giờ không còn sớm, chiều tà, bữa ăn này cũng được coi là ăn tối, tuy nhiên hắn muốn có thêm một bữa ăn nữa với em trong ngày. Cứ ép em ăn thì mấy mươi ngày là mặc váy cô dâu đẹp rồi. Hắn cười tư lự.
-Nhưng em sợ Sếp chê lắm! – làm nũng, thực tế em cũng rất muốn được nấu thức ăn cho Sếp.
-Không chê! Không bao giờ chê nữa! – Bao ngày qua không được ăn món trứng của em đã là một thiệt thòi, dù có vô vàn món ngon khác cũng không sánh bằng một món ăn đơn giản của người mình yêu thương.
-Hì hì! – em lại được dịp thể hiện.
-Đã làm được món trứng chưa? – Hắn hỏi tế nhị.
-Dạ, em chưa ạ!
-Cười tươi như thế mà vẫn chưa làm được à!?! – Hắn trách yêu, cứ nghĩ em đã khá hơn – Có cần phải học nấu ăn không? – Hắn muốn từ giờ trở đi sẽ chỉ ăn cơm em nấu thôi.
-Sếp làm nhanh lắm, em không theo kịp được! – Moon rất ngại trước sự vụng về đáng trách.
-Ai bảo dạy cho! Phải học bài bản của các đầu bếp! – Trừ món trứng thì hắn chưa bao giờ đụng tay làm nên sao có thể làm thầy em được.
-Vừa rồi Sếp nói không được gặp người khác cơ mà?
-Thì là đầu bếp nữ… – Hắn nói tới đây thì lòi máu ghen ra rồi – Nói chung thì có sự giám sát của ta! – hắn cố gắng chữa cháy, hy vọng em không hiểu. Đôi mắt soi xem em có phát hiện ra không.
-Dạ! – Nếu được chỉ bảo em sẽ làm được, những ngày bé tại vì không được hướng dẫn bao giờ nên mới không thể làm được thôi.
-Nếu muốn gặp anh trai thì cứ gặp! – Riêng anh trai thì hắn cho phép, có gì mà phải nghi ngờ quan hệ giữa em và hai người anh trai và cả hai người anh của em đều là những nhân viên tối trung thành. Bây giờ, hắn muốn em được làm những điều mà em muốn, dù Mes có đối xử thế nào thì hắn vẫn sẽ tạo điều kiện cho em để gặp anh trai.
-Em cảm ơn! – Nếu Sếp cho phép, em cũng chỉ được gặp anh Wine thôi, chứ chắc gì Mes đã muốn nhìn mặt. Hôm ấy Mes nhận em chẳng qua là vì trách nhiệm.
-Nghĩ gì thế? – Hắn thấy em trầm ngâm.
-Sếp có biết… – Tự dưng nhắc tới gia đình, em nhớ đến người hôm nọ mà Yun gọi là thầy, ông ấy gọi em là “Renny” – Sếp có biết ai là Renny không ạ?
-Renny?
-À không! Chắc Sếp không biết đâu.- Ngớ ngẩn thật, sao lại hỏi Sếp về người đó, ông ấy là người cùng phe với Yun, tức là chẳng liên quan gì đến DEVILS thì chắc gì người có cái tên “Renny” đã được DEVILS biết tới.
-Renny là đàn ông hay đàn bà? – Hắn hỏi cộc lốc, đang nói chuyện với hắn mà lại nhắc đến tên người khác làm khó chịu và đột nhiên không phân biệt được cái tên nghe rõ nữ tính.
-Em không biết. Chắc là phụ nữ.
-Ờ! Mở máy tính của ta mà kiểm tra.- Hắn chỉ ra chỗ kệ sách.
-Thôi ạ! – Moon từ chối vì máy tính của Sếp nếu có chăng chỉ là dữ liệu của các nhân viên ở DEVILS.
-Sao? Cứ dùng đi! – Hắn bắt đầu cho phép em can thiệp sâu hơn vào đời sống.
-Máy của Sếp em không được phép dùng.
-Làm sao mà không được!?! Những thứ trong nhà muốn dùng cái gì cũng được, ta cho phép!
-Dạ!
-Dạ gì mà dạ! – hắn biết em chỉ nói thế chứ nào đâu dám động vào – Mà đừng gọi là Sếp nữa! – đột nhiên chất giọng phát ra nhỏ lại.
-… – em nhìn hắn.
-Gọi như thi thoảng vẫn hay gọi ấy! – Để diễn đạt từ “Anh” mà hắn tốn thêm nhiều lời quá.
-Dạ!
-Dạ rồi thì gọi đi! – hắn sốt ruột.
-…
-Không gọi được à? – hắn lại lấy ngón tay búng nhẹ vào má, thêm một sở thích khi ở bên em. Tay còn lại hắn nhấm ít nước cho đỡ khát.
-Anh ạ! – em cúi mặt mà ngượng ngùng.
-Phì! – Hắn bị sặc, nước từ miệng bắn tung tóe ra các món ăn trên bàn, tiếp theo là một tràng ho.