
h Ngôn, máy bay đưa các nàng đi xa thành phố quen thuộc, rời xa những tin đồn, rời xa ánh mắt của những người luôn tò mò về các nàng, bay đến nơi thuộc về hạnh phúc của riêng nàng.
Giờ phúc này sẽ không chùng bước, tương lai có chuyện xấu gì, ai biết rõ được? thế nhưng chúng ta chỉ có thể sống bây giờ, hảo hảo nghĩ về người yêu thương, mới là chuyện quan trọng nhất.
Bởi vì người yêu mang đến cái ôm, không chỉ là tình yêu, còn có ủng hộ, cuộc sống, khi người cảm thấy bất lực, cái ôm vô tư ám áp.
Luôn luôn có một người, vẫn đứng phía sau ngươi, vô luận ngươi cười hay khóc, quay đầu lại,nàng vẫn sẽ ở đấy bảo vệ ngươi.
Cả ngày lẫn đêm, bốn mùa không đổi, chỉ vì ngươi…
“Ai, Mạc tỷ, chúng ta phải nói trước, chị trở thành đạo diễn cũng không được có cái gọi là nguyên tắc ngầm nữ minh tinh, biết chưa?”
“Em nghĩ tôi cũng giống người khác sao!!”
“Muốn lặn thì chỉ có tôi được lặn!”
“Lần đầu tiên có người dám danh chính ngôn thuận nói những lời lưu manh…”
“Ha ha!”
“Ai, đưa hộ chiếu cho tôi xem cái coi”
“Chi, để làm chi?”
“Ảnh hộ chiếu của tôi chụp lộ lỗ tai, còn lộ trán nữa! Tôi xem thấy khó coi vô cùng, đưa của em cho tôi xem nào!”
“Không được đâu!”
“Nhanh lên”
“Đều xấu giống nhau mà!”
Trừng mắt.
“….”Vương Tử Hựu thua trận, chộp dạ đưa hộ chiếu cho nữ vương của nàng. Mạc Tịnh Ngôn nhìn thoáng qua, không hề tập trung vào bức ảnh trên hộ chiếu của Vương Tử Hựu.
“Đợi chút, ngày tháng năm sinh này là thế nào?”
Thảm! cuối cùng bị phát hiện rồi!
“Vương Tử Hựu! Em có phải trộm thay đổi tuổi không? Em…em mới 21 tuổi??” Trên mặt Mạc Tịnh Ngôn lúc xanh lúc đỏ.
Vương Tử Hựu lau mồ hôi: “Mạc tỷ, chị đã nói rồi, ngoại hình cao thấp, tuổi tác không có vấn đề…bất quá chỉ là kém nhau 7 tuổi thôi mà…”
“7 tuổi!” Mạc Tịnh Ngôn hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi nữa “Tôi học năm hai tiểu học em mới sinh ra! Tôi bắt đầu đóng phim em còn là một đứa trẻ chưa mọc lông măng! Chuyện này…chuyện này…” Trong đầu Mạc Tịnh Ngôn dùng tốc độ ánh sáng mà nhớ đến những lời Vương Tử Hựu đã nói, khi tôi còn nhỏ rất thích phim của chị…nguyên lai những lời này là thật!
Mạc Tịnh Ngôn triệt để tê liệt té khỏi ghế máy bay, chuyện này là gì đây, nàng sao có thể cùng một đứa con nít nhỏ hơn nàng 7 tuổi kết hôn được!
“Không được! Máy bay dừng lại đi!”
“Mạc tỷ, đừng như thế!”
“Tôi không kết hôn!”
“Mạc tỷ….”
“Hai chúng ta thật sự quá khác nhau!”
“Bình tĩnh…”
“Vương Tử Hựu!”
oOo
“Ah ha ha a….”
Đại Nguyên đứng ở sân trống la lên, nhìn về phía sân bay thấy máy bay thấp thoáng bay lên, tiếng động cơ cực lớn gây chấn động màn nhĩ của nàng, thế nhưng nàng tựa hồ nghe được tiếng cười.
Trời xanh thăm thẳm, toàn thân nàng hoàn toàn thoải mái. Nhìn về phía xa xa, nơi nàng thích nhất….biển trời mêng mông.
Chúng ta sẽ có cuộc sống mới, cuộc sống mới ở phía xa đang chào đón chúng ta.
Cho nên, chúng ta hẹn gặp ở giang hồ.
~ Chính văn hoàn ~
PHIÊN NGOẠI TÔ TRÌ
Tô Trì từ nhỏ đã không thích khuôn mặt của mình.
Vì cái gì nhất định lớn lên phải có một bộ dạng đáng thương? Khi không cười, nàng giống như muốn khóc, tuy Tô Trì không cố ý nhưng vẫn sẽ có người hỏi:
“Tô Trì, cậu có tâm sự hả?”
“Tô Trì đừng khóc, chuyện nghiêm trọng gì cũng có cách giải quyết mà.”
“Tô Trì, ai khi dễ ngươi, nói ta ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận, khóc cái gì.”
Tô Trì mỗi lần như vậy đều mỉm cười “Đậu xanh rau má, ai muốn khóc đâu? Tướng mạo là do cha mẹ cho, ta có thể làm gì?” Bị nói đến hoài Tô Trì cũng không còn sức để phản đối, lớn lên ai oán thì có làm sao? Cũng không được ai oán hay sao? Các ngươi muốn nói thì nói đi.
Thế nhưng Tô Trì nhớ rõ sự kiện đã khiến nàng không coi thường khuôn mặt yếu kém nhu nhược của mình.
Khi đó Tô Trì vẫn còn học cấp hai, có một nam sinh thường xuyên đưa đồ ăn sáng cho nàng. Tô Trì đối với nam sinh không có hứng thú, thế nhưng nghĩ lại, có thức ăn sáng miễn phí cũng là một điều tốt? Vì thế mỗi ngày khi có tiết học sớm nàng rất nhàn nhã ngồi gần cửa sổ, quay bút, ngẩng đầu, chờ mấy anh chàng nam sinh si tình cúi người vụng trộm đi đến bên nàng, không có cơ hội biểu lộ, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đến cho nàng thức ăn sáng còn nóng hổi.
Nhưng cũng không phải nam sinh nào cũng có cơ hội đích thân đưa thức ăn sáng cho người mình yêu, có đôi khi ở trước cửa tranh chấp hoặc vì giành người yêu mà đấu đá lẫn nhau, ai có bản lĩnh quật ngã người khác, mới có cơ hội đưa thức bữa sáng đến cho người mình yêu, một lần dâng hiến cho nàng “công chúa” thích ăn chùa.
Tô Trì khi mới 14 tuổi, tình cảm cực mơ hồ, đối với nam hay nữ đều không có ý kiến, chỉ muốn chính mình mỗi ngày đều có thức ăn ngon, có thể gây sóng gió với cái danh hiệu hoa hậu trường học, thì nhân sinh đã rất thú vị rồi.
Lúc ấy có con trai của viện trưởng viện kiểm soát, ỷ mình mạnh mẽ cường tráng, lại nhiều tiền, Tô Trì ăn gần nửa năm buổi sáng của hắn. Hắn một lòng muốn thêm nữa…muốn quen biết với nữ sinh “lệ quang lấp lánh”, thở có chút gấp, nhã nhặn lịch sự, tướng mạo như hoa dưới nước, cử chỉ như liễu trong gió, tâm tư tương đối khó biết, bệnh như tây tử thắng b